Bàn Tử gật gật đầu, tách ra hành động với Triệu Như và Lương Tử Ngộ, hắn đi tìm Trần Triều Cung nói
chuyện phiếm, mà An Nhiên Lưu Toa Toa cùng Tiểu Bạc Hà thì ở trong sân, chờ kết quả điều tra của
bọn họ.
Oa Oa lại bò lên lưng Sam để cưỡi ngựa, còn chỉ huy Sam đi ngắt hoa cho nàng, mấy đóa hoa biến dị
màu hồng nhạt, vốn dĩ nhàn nhã bò ở tường vây nhà An Nhiên, khi Sam vọt tới, chúng liền vội vàng
thoát thân, khép mở cánh hoa phóng thích ra mùi hương chỉ thuộc về chúng nó.
"An Nhiên, loại hoa màu hồng nhạt này, thật thơm, hương vị thanh thanh đạm đạm, không gay mũi cũng
không nồng đậm."
Lưu Toa Toa nhìn Sam đang quỳ rạp trêи mặt đất, chờ Oa Oa, đuổi theo những bông hoa màu hồng nhạt
chạy khắp nơi, tâm tình của nàng không nhịn được là tốt lên rất nhiều, lại nói:
"Bất quá thoạt nhìn chúng nó thật nhát gan, không giống những bông hoa khác."
"Loại hoa màu hồng nhạt này không hung tàn như những anh chị em của nó."
Về điều này, An Nhiên sớm đã phát hiện ra, đứa nhỏ Oa Oa này, cũng rất vô pháp vô thiên, không biết
bắt đầu từ khi nào đã phát giác việc những bông hoa màu hồng nhạt kia dễ khi dễ, cho nên
đặc biệt thích nắm lấy những cánh hoa màu hồng của chúng.
Nếu đổi thành những bông hoa khác, tuy rằng nhận mệnh bị Oa Oa nắm lấy nhưng xoay người chúng liền
cáo trạng với An Nhiên, tâm tình phẫn nộ kia biểu hiện thực vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng những đóa
hoa hồng nhạt sẽ không, chúng bị Oa Oa nắm lấy cánh hoa, chỉ biết co trong góc khóc lóc, rất nhát
gan, nhút nhát.
Đương Nhiên, cũng có bông hoa màu hồng nhạt sẽ xen lẫn vào những bông hoa khác, hoặc là đỏ hoặc
trắng, làm chúng bảo hộ nó, nhưng Oa Oa phi thường khí phách, vô luận là hoa gì, ai đến
cũng không cự tuyệt, chặn đường sao? Nàng duỗi tay nắm lấy, ai thèm đi quản đóa hoa đó ở trong
mắt người khác có là loài ăn thịt người hay không?
Nói đi thì cũng phải nói lại, những bông hoa biến dị, rất ít có khả năng tỏa ra mùi hương, nhưng từ
khi có loại hoa màu hồng nhạt này được tạp giao ra, Bách Hoa thành liền tràn ngập mùi hoa
nhàn nhạt, mùi tươi mát tự nhiên, cũng không để người chán ghét, hắn là không có độc.
Nếu có độc, thì toàn bộ người trong Bách Hoa thành đã sớm chết sạch rồi. Rất nhanh mặt trời đã
xuống núi, khi buổi tối chính nùng buông xuống, xe của Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào xuất
hiện ở ngoài rừng cây biến dị, khoảng cách của bọn họ cách Bách Hoa thành khá xa, vì vậy khi Bách
Hoa thành xảy ra chuyện, tin tức nhận được cũng chậm hơn.
Đợi đến lúc phát hiện ra xe tới chở vật tư hôm nay còn chưa tới, ba người bọn họ lập tức nhích
người, từ kho tài nguyên thứ hai vội vàng lái xe trở về Bách Hoa thành.
Khi tiến vào rừng rậm biến dị, xe của bọn họ bị lạc hướng, Chiến Luyện còn đang tự nhủ cây cối rừng
rậm biến dị này sao càng lúc càng thô to càng cao lớn càng dày đặc như vây? Sau đó An Nhiên mở một
con đường cho họ lái xe, xe của bọn họ có thể trực tiếp chạy về phía trước.
Chạy rất lâu rất lâu, trong lòng bọn họ còn tràn đầy tin tưởng rằng ra cánh rừng này là có thể tiến
vào Bách Hoa thành quen thuộc, nhưng lại không nhờ khi chạy tới cuối của cánh rừng, họ
thấy được phòng ở của Chiến Luyện.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chiến Luyện ngừng xe ở ngay trước hàng rào tre của nhà mình, thấy Oa Oa đang cưỡi trêи lưng một
người đàn ông, cao hứng ra nghênh đón hắn, hắn vội vàng xuống xe, bế Oa Oa từ trêи lưng người kia
xuống, rồi cúi đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang quỳ rạp trêи mặt đất, kết quả
người kia chẳng những không đứng lên mà vẫn còn quỳ tứ chi trêи mặt đất như cũ. "Đây là ai?"
Chiến Luyện nhìn về An Nhiên vừa đi ra khỏi cửa phòng phía sau oa Oa, chỉ vào Sam ở trêи mặt đất
hỏi.
Người trả lời hắn không phải là An Nhiên, mà là Oa Oa, Oa Oa cao hứng ôm lấy cổ Chiến Luyện, nãi
thanh nãi khí nói:
"Đây là cẩu cẩu a."