Vị thủ vệ này còn một bụng oán hận đâu, hắn thường xuyên thấy người của căn cứ Thời Đại bất luận
nam nữ gì đều theo đuổi người khác chạy a, chạy a, chạy rồi lăn đến mặt đất a, lúc ban ngày còn hơi
chút nhìn mặt mũi, lăn vào lều trại, tới buổi tối, mặt là cái gì? Mũi là cái gì a? Tại hiện trường
có thể phát sóng trực tiếp một đoạn hình ảnh hạn chế độ tuổi a.
Tằng tịu với nhau, thanh âm kêu to quả thực vang tới tận mây xanh đi, cũng không suy xét đám thủ vệ
ở vọng tháp Bách Hoa thành, khuya khoắt còn tận trung canh gác đâu.
Sau đó, người của căn cứ Thời Đại, đi tới những lều trại được dựng tạm kia, nhìn trúng người nào
liền hỏi có làm hay không, nếu làm thì đi vào lều trại, không thì thôi.
Tiểu Chu thành vì vậy mà nháo lên rất nhiều lần, bởi vì người của căn cứ Thời Đại phi thường dã
man, phụ nữ ở căn cứ Thời Đại không muốn sẽ cự tuyệt rõ ràng, người kia cũng sẽ không miễn cưỡng,
còn nếu gặp phải người muốn dùng mạnh để áp thì người phụ nữ dùng gậy đánh ra là được.
Nhưng đàn ông ở căn cứ Thời Đại nếu đụng phải phụ nữ ở Tiểu Chu thành thì vấn đề ở cấp độ khác,
những người phụ nữ ở Tiểu Chu thành còn xấu hổ
và giận dữ tự hỏi, lời nói luôn có một tầng bóng gió, quanh co lòng vòng, làm những người đàn ông
mất hết kiên nhẫn.
Mà Tiểu Chu thành đặc biệt thích cáo trạng, trong mặt của người căn cứ Thời Đại thì việc chỉ nhỏ
như đánh rắm kia đều có thể chạy tới trước mặt An Nhiên khóc lóc kể lể một phen, An Nhiên cũng luôn
răn dạy người ở căn cứ Thời Đại, thủ đoạn phải uyển chuyển gì đó.
Vì thế, mâu thuẫn của hai bên dần dần càng nhiều, phát triển cho tới bây giờ, Hồ Chính coi trọng
con gái của lãnh đạo Tiểu Chu thành, dứt khoát bất chấp tất cả, khiêng người kia về nhà, trực tiếp
lên giường xong lại nói. "Được rồi, để vị lãnh đạo kia cùng Hồ Chính sáng mai tới Bách Hoa thành
một chuyến đi, đêm hôm khuya khoắt mọi người đều đã ngủ, ai cũng không cho nháo, lại nháo liền đi
làm kho máu đi!"
Hiện tại An Nhiên không nói kéo người làm phân bón cho hoa nữa, so với để thực vật biến dị của nàng
trực tiếp phân giải thân thể người thì kỳ thật không bằng để một đám người làm kho máu, dùng máu
huyết của bọn họ để nuôi thực vật, như vậy bảo vệ môi trường biết bao nhiêu chứ.
Phân phó xong, An Nhiên liền đi ngủ, đợi tới sáng hôm sau khi nàng rời giường, Oa Oa còn đang ngủ
Chiến Luyện đã đi ra ngoài mân mê cơ quan cùng hệ thống an ninh của hắn, lãnh đạo của
Tiểu Chu thành cùng Hồ Chính đã sớm được đưa vào Bách Hoa thành ngồi chờ An Nhiên ở trong sân.
Ngoài sân, một đám người Bách Hoa thành tới xem náo nhiệt, bao gồm, Triệu Như nha,
Lưu Toa Toa nha, Bàn Tử nha, tất cả đều đang chờ An Nhiên mở cửa.
Sáng sớm đầu đông, trời đã có chút lạnh, A Nhiên rửa mặt chải đầu, mặc một chiếc áo lông vũ lên
người, mái tóc dài tùy ý búi ở trêи đỉnh đầu, nàng mở cửa phòng ra, nhìn Hồ Chính cùng vị lãnh đạo
của Tiểu Chu thành đứng ở ngoài cửa.
Vị lãnh đạo kia vừa thấy An Nhiên lập tức hai đầu gối mềm nhũn bi phẫn đan xen với khóc lóc
rống lên, mà cơ bắp của Hồ Chính thì phồng lên, nghiêng nghiêng cổ, vẻ mặt lợn chết không
sợ nước sôi, chờ An Nhiên quở trách.
"Đúng vậy không?"
An Nhiên trừng mắt nhìn Hồ Chính một cái, đôi tay rụt vào trong tay áo, nàng kéo một chiếc đệm mềm
ngồi xếp bằng trước mái hiên nhà mình, trêи nóc nhà nàng đều là hoa, rậm rạp mọc san sát nhau, dưới
ánh mặt trời của mùa đông thịnh phóng ra những cánh hoa mỹ lệ.
Hồ Chính đứng ở đối diện với nàng, cắn môi một cái, rồi tràn ngập ghét bỏ rũ mắt nhìn thoáng qua
lãnh đạo của Tiểu Chu thành, nói với An Nhiên: "Con gái của hắn, ta thật tình coi trọng, sớm muốn
đem nàng mang về, là ba nàng vẫn luôn ở giữa làm khó dễ, dù sao con gái hắn ta đã định rồi, ngủ
cũng ngủ rồi, muốn giết muốn xẻo thì tùy tiện."