"Vậy tiếp theo, chúng ta chỉ có thế phái người đi càn quét, chỉ cần nắm được tinh
hạch nguyên thủ trong tay thì phiến rừng rậm biến dị sẽ do chúng ta sở dụng, toàn bộ Phấn hoa đều
là của chúng ta."
Người đàn ông tóc đỏ buông ống nhòm xuống, quay đầu nhìn người đàn ông mặc đồ ngụy trang kia,
nếu việc bắt cóc tên quản lý của Bách Hoa thành cũng không dùng được thì chỉ có thể để
người mặc đồ ngụy trang kia xuất động, cho Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm một đao trí mạng, chỉ cần
giết được hai người đó, việc bắt lấy Đại phú hào dễ như trở bàn tay.
Mọi người đều kiên định bất di bất dịch cho rằng tinh hạch của Nhục hoa ở Đại phú hào, người
đàn ông mặc đồ ngụy trang ngồi ở trong nhà bạt lại không cảm thấy hứng thú, hắn vứt bỏ
khúc gỗ trong tay, đứng dậy, vén rèm cửa đi ra ngoài, hắn đứng dưới tàng cây biến dị, trong đôi mắt
ánh lên tia phức tạp nhìn cửa Bắc đầy cơ quan của Bách Hoa thành.
So sánh với những căn cứ khác, Bách Hoa thành thật sự không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một số nơi tụ
tập của người sống sót bên ngoài, nhưng so với những nơi khác, Bách Hoa thành có phạm vi kiểm soát
lớn nhất.
Phạm vi này có thể trải rộng hơn nữa, chỉ cần nơi bộ rễ của thực vật biến dị có khả năng sinh
trưởng đến đều có thể là khu vực kiểm soát của Bách Hoa thành, càng không nói đến khu rừng biến dị
có thể công kϊƈɦ có thể thủ vệ cho Bách Hoa thành.
Ở Tiểu Chu thành vì An Nhiên gây áp lực, căn cứ Thời Đại cũng bắt đầu tạo áp lực cho Tiểu Chu
thành, Hồ Chính tự mình mang theo mấy nghìn binh lính của căn cứ Thời Đại, triển khai tìm kiếm ở
Tiểu Chu thành.
Rất ít người đem ánh mắt hoài nghi đặt ở cửa Bắc, bởi vì bọn bắt cóc có kiêu ngạo thế nào cũng
không mất trí đến độ nhốt Bàn Tử ở dưới mí mắt của Bách Hoa thành đi.
Nhưng ở phiến rừng thưa thớt ngoài cửa Bắc này, có mấy người đàn ông có hành tung quỷ bí khiến cho
người Tiểu Chu thành hoài nghi, có người mật báo việc này cho Hồ Chính, buổi tối, Hồ Chính cùng
người của hắn lặng lẽ sờ soạng tới.
Không chờ một đám lính của Hồ Chính tìm hiểu tình huống bên trong, dưới ánh trăng nhà bạt như được
phủ lên một lớp ánh sáng màu ngân bạch, đột nhiên rèm cửa không gió tự lay động, Hồ Chính
vừa thấy vậy, cảm thấy không tốt kêu lên một tiếng những người mai phục ở đây đồng loạt vọt
lên. Từ rèm cửa của nhà bạt, một quầng lửa tựa như hỏa long gào thét bay về hướng Hồ Chính, sau đó
vòng một vòng chung quanh nhà bạt, nó không làm nhà bạt bắt lửa, mà bức toàn bộ người của Hồ Chính
lui lại vài bước. "Lợi hại a, không thể nghĩ được rằng Tiểu Chu thành này còn có ngọa hổ tàng
long."
Hồ Chính phủi phủi quần áo bị ngọn lửa bắt vào, cười lạnh một tiếng, sau đó lại tiếp tục mang người
vọt lên, đối phương lại tung ra quầng lửa, hỏa thế tương đối hung mãnh, nhìn dáng vẻ này là không
dễ dàng để Hồ Chính tới gần.
"Điều súng ống đạn dược tới đây."
Hồ Chính kéo một người bên cạnh tới, rũ mục thấp giọng phân phó, tuy rằng lực lượng
của hắn rất lớn, nhưng dị năng giả hệ hỏa bên trong lều trại này cũng không phải hạng người hời
hợt, bất luận tung ra dị năng hay gì khác, năng lực của người kia có thể theo kịp Lạc Phi Phàm.
Một cái Lạc Phi Phàm có thể đánh 10 cái Hồ Chính, một cái Hồ Chính có thể 1s giải quyết một đám
người đi theo hắn đây, cho nên người bên trong lều trại kia nếu đối phó với đám người bọn họ thì
thừa khả năng, đặc biệt bọn họ còn không xác định bên trong lều kia có mấy người.
"Người bên trong nghe đây, ta là Hồ Chính, người phụ trách của căn cứ Thời Đại, hiện
tại chúng ta đang tìm một người rất quan trọng, không có ác ý, không cần chống cự, khuyên các ngươi
không cần chống cự! Không cần chống cự."
Hồ Chính giương giọng nói, duỗi tay làm một thủ thế, ý bảo người của hắn lui về sau, sau đó lại
giương giọng thuyết minh ý đồ tới đây, lấy đó là lý do kéo dài thời gian chờ mang súng ống đạn dược
tới.