Vì thế An Nhiên thở sâu, nói với lãnh đạo Tiểu Chu thành:
"Không có bột mì, ta nhớ rõ lúc trước trong nhà người nào đó có trồng lúa mì, chính ngươi đi cắt
rồi kéo tới căn cứ Ngũ Lý Hương đi, để bọn họ chính mình nghiền đi."
"A???"
Này cũng được sao? Thủ lĩnh Tiểu Chu thành kinh ngạc nhìn An Nhiên, căn cứ Ngũ Lý Hương nằm ở phía
Bắc của Tiểu Chu thành, đây là một căn cứ nhỏ mới được xây dựng gần đây, nghe nói thực lực cũng
không tệ lắm.
Nghe nói căn cứ kia dùng bột mì làm thuốc nổ để diệt đám chim biến dị, gần đây ở mặt đông của căn
cứ bọn họ luôn bị chim chóc biến dị quấy rầy.
An Nhiên thấy vẻ mặt không dám tin tưởng của vị thủ lĩnh kia thì khoanh tay lại.
"Ngươi cũng thấy rồi, hiện tại Bách Hoa thành đang gặp phải tình huống như thế này, chúng ta không
có thời gian đi nghiền bột mì, ta thấy Tiểu Chu thành của các ngươi thật nhàn rỗi, ngươi mở một nhà
xưởng chuyên nghiền bột, nghiền các loại bột cho những căn cứ khác đi."
Sau đó An Nhiên lại nhịn không được, tạo áp lực cho thủ lĩnh của Tiểu Chu thành.
"Bàn ca bị bắt cóc ở căn cứ của các ngươi đã bao lâu? 3-4 ngày rồi? Rốt cuộc đối phương muốn gì,
căn cứ các ngươi không có một chút tin tức nào sao?"
Người kia cúi đầu, vẻ mặt xấu hổ, hắn không biết trả lời An Nhiên thế nào, bởi vì đáp án, vẫn giống
như mấy chục lần trước, đối phương chỉ nói bọn họ nhốt Bàn Tử lại, nói không giết, Tiểu Chu thành
cũng không tìm ra manh mối gì, nhưng đối phương cũng không nói, bọn họ muốn gì.
Sự tình bị mắc ở đây, việc vặt của Bách Hoa thành có nhiều thế nào, An Nhiên mỗi ngày đều hỏi bọn
hắn đến 10 lần, áp lực của hắn cũng thật lớn a. Trong lúc Bách Hoa thành hết đường xoay sở vì Bàn
Tử bị bắt cóc thì ở Tiểu Chu thành trong một nhà bạt gần cửa Bắc Bách Hoa thành, một người đàn ông
nhuộm tóc đỏ, tai đeo khuyên, miệng nhai kẹo cao su, cầm một cái ống nhòm trong tay, ghé vào cửa sổ
của nhà bạt nhìn về chỗ cửa Bắc của Bách Hoa thành.
Vị trí này của bọn họ cũng coi như gần Bách Hoa thành nhất, cho nên cây cối đặc biệt tươi tốt xanh
um, giữa nhà bạt với nhà bạt còn mọc vài cái cây biến dị.
Bách Hoa thành không lớn nhưng ngoài cửa Bắc có một mảnh đất trống rất lớn, ngày bình thường đều
dùng để bày bán quán, nhưng nhiều ngày này vì Bàn Tử bị bắt cóc, cho nên không có người
nào ra bày quán, cửa thành đóng chặt, trừ bỏ hai người phụ trách của Tiểu Chu thành và căn cứ
Thời Đại cố định đi vào Bách Hoa thành thì ai cũng không cho ra vào.
Người đàn ông tóc đỏ kia vừa nhìn phiến đất trống chói lọi kia vừa nói với mấy người đàn ông ở bên
trong nhà bạt:
"Đã ngày thứ ba, không một người nào ra bày quán."
"Ai chiến đấu thì tiếp tục chiến đấu, ai giết chim chóc tiếp tục giết chim chóc, không hề có cửa
đột phá."
Một người đàn ông mặc đồ cao bồi ngồi trêи một cái quan tài bằng kim loại, tay đeo
găng cười lạnh:
"Quả nhiên Bách Hoa thành bền chắc như thép, dù quản lý không còn nữa, vẫn bền chắc như vậy."
"Ta đã sớm nói, điều này không thể thực hiện mà."
Một người đàn ông mặc đồ ngụy trang rũ mắt ngồi ở cửa nhà bạt, vót nhọn nhành cây trong tay, hắn
lại nói:
"Hai khối tinh hạch nguyên thủy trong rừng rậm biến dị kia, có thể lấy dễ dàng như vậy sao? Các
ngươi muốn hai khối tinh hạch kia đầu tiên phải vượt qua Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đã."
Cái gọi là tinh hạch nguyên thủy chính là tinh hạch bản thể của Nhục hoa và Cầu Gai Béo, chúng
được thế nhân gọi là tinh hạch nguyên thủy của rừng rậm biến dị, xét đến cùng thì rừng rậm
biến dị kỳ thật đúng là được sinh ra từ hai loại thực vật biến dị này.