Người bắt cóc Bàn Tử kỳ thật muốn Bách Hoa thành hỗn loạn, bọn họ biết, những công việc vặt của
Bách Hoa thành đều do Bàn Tử xử lý, An Nhiên không có Bàn Tử là không được.
Cho nên tuy rằng trong lòng An Nhiên cảm thấy những công việc kia thật phiền toái nhưng nàng vẫn
chậm rãi mỗi ngày xử lý chỗ việc vặt tích lũy mỗi ngày, nàng kéo Chân Tuyết Cửu và Triệu Như tới
hỗ trợ, nhưng hai người này đối với việc quản lý một tòa thành, căn bản chính là người ngoài nghề,
so với An Nhiên còn ngoài nghề hơn, Chân Tuyết Cửu chỉ phụ trách đăng ký lại những việc vặt vãnh
kia, mà Triệu Như phụ trách việc bày mưu tính kế cho An Nhiên.
Mỗi ngày, người xếp hàng ở nhà An Nhiên có thể dài từ trong sân ra tới bên ngoài, tất cả đều là
chút việc vặt, Chân Tuyết Cửu nhận một tờ giấy xin ra ngoài thành bày bán thủ công mỹ nghệ của một
người, xoay người nói với Anh Nhiên:
"Thủ tục ra khỏi thành, cần ngươi ký tên."
"Không ký, ai biết người ra khỏi thành kia như thế nào, muốn đục nước béo cò hay không đâu?"
Triệu Như ngồi bên cạnh An Nhiên, vung tay lên, giải thích với nàng: "Ngươi chắc không biết,
trước kia ta nghe nói, người ra khỏi thành bày quán đều được Bàn Tử cố ý chọn lựa kỹ càng,
bởi vì hắn không biết trong thành có Tề sư phụ thứ hai hay không, cho nên, sau khi Tề sư phụ ăn
trộm cây giống, Bách Hoa thành đối với việc quản lý những người ra ngoài buôn bán vật tư rất nghiêm
khắc."
"Nhưng ngươi không cho bọn họ ra ngoài bày quán, bọn họ lấy đâu ra tinh hạch thu vào a?"
Chân Tuyết Cửu dùng bút gõ gõ vào bản đăng ký mà hắn phụ trách trong tay, chữ viết của hắn khá đẹp,
trêи thực tế hắn cũng có kế hoạch, ra ngoài Bách Hoa thành bán tranh bán chữ gì đó.
Sau khi Tiểu Chu thành và căn cứ Thời Đại xây thêm một tường vây ở bên ngoài, vật tư rau dưa người
Bách Hoa thành chỉ có thể tự cung tự cấp và bán sỉ cho Tiểu Chu thành.
Mà căn cứ theo quan sát của Chân Tuyết Cửu, kỳ thật trong Bách Hoa thành còn có một
số người không đi trồng trọt mà họ lựa chọn những việc mình thích làm, ví dụ như nướng bánh, bán
mỳ, bán thịt nướng gì gì đó, khách hàng phần lớn đều là người của căn cứ Thời Đại và Tiểu Chu
thành, thứ này trừ bỏ ăn no còn làm đa dạng thêm thức ăn, vì vậy ngoài ý muốn rất được hoan nghênh.
"Để bọn họ đóng gói chân không, rồi sắp xếp làm sao để dễ vận chuyển, trực tiếp bán sỉ cho Tiểu Chu
thành cùng căn cứ Thời Đại."
An Nhiên giơ tay, thấy Chân Tuyết Cửu tốc ký viết viết gì đó, mới nhớ ra, hiện giờ đang bàn bạc với
người lãnh đạo của hai nơi này là do mình làm, vì thế nhíu mày, hô lên với đám trong đội ngũ xếp
hàng.
"Chúng ta muốn bán sỉ bánh nướng, thịt nướng, người phụ trách của Tiểu Chu thành cùng căn cứ Thời
Đại tới đây."
Từ đội ngũ xếp hàng kia có hai người vội vàng đi ra, một người là thủ lĩnh của Tiểu Chu thành,
hiện tại đã giáng cấp thành người chuyên môn phụ trách việc bán sỉ cùng tiêu thụ vật tư,
một người khác là quản lý vật tư của căn cứ Thời Đại.
Tuy rằng hiện giờ Tiểu Chu thành đã trở thành thành thị phụ thuộc vào căn cứ Thời Đại nhưng bởi vì
chỉ có Tiểu Chu thành mới tiêu thụ vật tư ra bên ngoài, cho nên công việc phải làm của thủ lĩnh
Tiểu Chu thành nhiều hơn so với người quản lý vật tư của căn cứ Thời Đại.
Hắn vừa đi vào nhà An Nhiên liền nói:
"An Nhiên, căn cứ Ngũ Lí Hương hỏi chúng ta hôm trước tạm dừng cấp một đơn bột mì, hôm nay có thể
chuyển đi không?"
"Chúng ta có bột mì a?"
An Nhiên ngẩng đầu hỏi Chân Tuyết Cửu, Chân Tuyết Cửu giở nửa ngày ghi chú của mình rồi nhún vai
lắc đầu nói:
"Không biết, ta còn chưa kịp thống kê kho hàng có những gì đâu."