[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 33

Yên Vũ cũng phát hiện Hàn Vệ, thoáng dừng bước chân, không hiểu sao lại luyến tiếc một chút. Giữa bọn họ đã xảy ra rất nhiều chuyện, trước đây cô vì dính phải thuốc kíƈɦ ɖụƈ mà vô tình đụng chạm với hắn, trong lúc nguy cấp được hắn cứu, sau đó kề vai sát cánh chiến đấu, hắn quan tâm và che chở, tất cả đều khiến cô cảm thấy ấm áp, cũng mang ơn hắn rất nhiều. Cô mỉm cười, khẽ lẩm bẩm:

"Hàn Vệ, nhiệm vụ của anh là lãnh đạo mọi người chống chọi với mạt thế, không thể vì thiên vị tôi mà khiến người dân mất lòng tin với cao tầng của căn cứ được. Cho dù người dân ỷ lại vào dị năng giả, nhưng dị năng giả cũng cần người dân để duy trì rất nhiều thứ."

Từ khía cạnh nào đó mà nói, dù là dị năng giả hay người dân bình thường, đều có tầm quan trọng riêng của mình. Nếu lần này Hàn Vệ lại giúp cô, uy tín của anh không chỉ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mà còn mở ra cơ hội cho những kẻ có ý đồ bất chính như Lưu Nhất quấy nhiễu. Chiến tranh giữa các căn cứ đã cận kề trước mắt, chuyện này xử lý không tốt sẽ để lại hậu quả khôn lường.


Hàn Vệ siết chặt nắm tay, khóe môi hơi run lên, nhưng không đợi hắn đuổi tới, Yên Vũ đã biến mất ở phía xa.

Lúc này, ở trong tổ chức, Diệp Phàm trơ mắt nhìn bóng lưng của Yên Vũ rời đi, nhớ tới thằng bé Chu Đồng thì lại đau lòng không thôi. Thư Sinh vỗ đầu chán nản nhìn đám người không hiểu chuyện xung quanh, phẩy tay ra lệnh:

"Dọn dẹp chỗ này và giải tán những người dân kia đi."

Vừa nói xong, bên trong tổ chức có rất nhiều dị năng giả tràn ra bao vây khu vực này, tiến hành trấn an đồng thời cũng dọa dẫm người dân, để bọn họ biết điều mà trở về nhà.

Hàn Vệ rất mệt mỏi, sau khi xong việc ở căn cứ phía Nam liền gấp rút trở lại, không ngờ được chào đón hắn là một màn Yên Vũ rời đi. Hắn trở lại tổ chức rồi vào phòng của cô, nơi này vẫn đầy đủ, Yên Vũ không mang theo bất kì thứ gì, hắn nhìn một lượt, hình ảnh hai người ở cạnh nhau thoáng hiện qua trong đầu rồi lặng lẽ tiêu tán.


Người dân đều nhận định Chu Đồng là tang thi, giải thích bọn họ cũng không chịu hiểu, họ chỉ muốn đem mối nguy hại này ra khỏi căn cứ mà thôi.

Hàn Vệ khẽ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đã bình tĩnh hơn rất nhiều, thoáng cái đã đi đến chỗ Lưu Nhất, nhìn tình cảnh hắn hấp hối được đồng bọn chữa trị, mày hơi nhíu lại:

"Đưa Lưu Nhất giam vào nhà lao."

Đám người ở nơi đó hơi sững sờ, không tán thành cách làm này của Hàn Vệ, còn cho là hắn đang trả thù giúp Yên Vũ, vì vậy lớn tiếng phản bác:

"Anh đừng nghĩ mình là người điều hành căn cứ thì có quyền làm tất cả mọi chuyện, chúng tôi không phục! Yên Vũ kia gϊếŧ người dân vô tội, anh cũng không bắt giữ mà còn thả cô ta đi là ý gì?"

"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà bắt Lưu Nhất?"

Sắc mặt Hàn Vệ trầm xuống, tâm tình đang tệ hại còn phải nhiều lời với những người này, giống như thử thách tính kiên nhẫn của hắn. Hắn quay sang liếc mắt với Diệp Phàm, Diệp Phàm liền hiểu được chuyện này là do mình thất trách, vội đi đến trước, cho người bắt Lưu Nhất lại đồng thời nói:


"Các người có bằng chứng chứng minh Yên Vũ gϊếŧ người không? Vừa rồi nhìn thấy Chu Đồng có giống tang thi không? Chưa có sự cho phép của cấp trên mà đã tự ý tụ tập, kích động lòng dân, lấy oán báo ơn với người đã vào sinh ra tử vì căn cứ, phạm luật nhiều như vậy, muốn bị bắt hết mới phục?"

"Tôi..." Những người kia ấp úng một chút, sau đó cắn răng đỡ Lưu Nhất lên, không nói gì nữa, xem như tạm nghe theo. Đúng thật Chu Đồng vẫn chưa biến thành tang thi, cho nên việc này mà truy ra thì bọn họ sẽ phải chịu lửa giận của Hàn Vệ!

Đám đông nhanh chóng giải tán, sau đó mọi chuyện cũng không lắng xuống như mọi người tưởng, mà vẫn còn tiếp tục. Hai ngày sau khi Yên Vũ rời đi, số người mất tích chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng lên.

Người dân cũng dần hiểu được tai họa lần này không phải do Yên Vũ gây ra, mà là một thứ gì đó càng kinh khủng hơn. Người dân mất tích thật sự rất quỷ dị, không có dấu vết ẩu đả hay phản kháng, không có bất kì âm thanh nào phát ra, tựa như biến mất một cách vô hình vậy, vô cùng lặng lẽ.
Trong khi đó, Yên Vũ đang ở bên ngoài, cùng Chu Đồng lặng lẽ xuyên qua các thành phố lớn. Hiện tại mạt thế đã qua gần hai tháng, trừ căn cứ là nơi an toàn ra, những khu vực khác rất ít xuất hiện con người.

Chu Đồng biết mình gây rắc rối cho chị, tâm trạng rất nặng nề, thường xuyên ngồi ngẩn người và tự trách bản thân.

Đối với thái độ bất thường này của thằng bé, Yên Vũ cũng cảm thấy không ổn, lập tức nhăn mày răn dạy:

"Chị nói lại lần cuối, chuyện này không phải lỗi của em. Hiện tại, chúng ta sẽ đến căn cứ phía Đông, nếu em vẫn còn giữ trạng thái ngơ ngác này, chị sẽ bỏ em lại."

"Em... em biết rồi, chị đừng bỏ em lại."

Chu Đồng vừa nghe đến việc bị cô ruồng bỏ, lập tức ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Trong hai ngày này, bọn họ băng qua không biết bao nhiêu khu vực, đối đầu với không biết bao nhiêu tang thi, nhưng chung quy có Yên Vũ biếи ŧɦái như vậy cho nên không gặp chút nguy hiểm nào, cuộc sống vậy mà trở nên tự tại hơn nhiều.
Lần này Yên Vũ quyết định ra ngoài, khiến hệ thống mỗi ngày đều mừng rỡ nhắc nhở cô:

[Ký chủ, mau kiếm thêm nhiều tinh hạch một chút, ta muốn thăng cấp! Thăng cấp!]

Dần dà, Yên Vũ cũng đã quen với âm thanh của nó, sau khi quăng ra vài viên tinh hạch thì không thèm để ý tới nữa.

[Nhiệm vụ của cô là thúc đẩy thế giới này phát triển, đã hoàn thành rồi, không cần phải trực tiếp cứu thế giới đâu.]

Hệ thống thấy tâm trạng Yên Vũ không tốt nên cố gắng an ủi mấy câu, nhưng cứ lặp đi lặp lại một việc, rằng nó cần thêm nhiều tinh hạch hơn nữa.

Ngày thứ ba rời khỏi căn cứ, Yên Vũ rốt cuộc bắt gặp người sống. Hai bên nhìn thấy nhau đều sững sờ rất lâu, bởi vì bọn họ đã từng gặp qua.

"Yên Vũ?"

"Là tôi. Cô... Thanh Phong đâu?" Yên Vũ nhớ lại trước đây cô đã từng cứu một cặp đôi trên đường đi đến căn cứ, nhưng không thấy nam nhân kia đâu, vì vậy thử hỏi.
Lưu Liên nghe cô nhắc đến cái tên kia, hốc mắt hơi cay, mệt mỏi lên tiếng:

"Anh ấy đang ở gần đây, cô có muốn đến nhìn một lần không?"

Yên Vũ cảm thấy có gì đó không bình thường, vì vậy gật đầu đồng ý:

"Được rồi, cô dẫn đường đi."

Trên đường trở về chỗ của Lưu Liên, cô ấy kể cho Yên Vũ nghe một số chuyện của hai người bọn họ.

Ngày đó sau khi căn cứ nhỏ ở thị trấn bị hủy, cả hai may mắn thoát khỏi rồi cùng một nhóm người đến căn cứ phía Đông sống. Cách đây hai ngày, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ gặp phải tang thi tấn công, Thanh Phong vì che chở cho đồng bạn mà bị tang thi cào trúng, sau đó nửa sống nửa chết trốn vào một căn nhà. Lưu Liên ở trong căn cứ nghe được, liền nài nỉ người bạn kia đưa cô đến tìm Thanh Phong. Người nọ vì áy náy nên mạo hiểm đưa cô đến nơi, kết quả, cô phát hiện bạn trai của mình đang quằn quại trên đất, kêu gào muốn ăn thịt, cũng do vậy mà cô mới đánh bạo ra ngoài tìm thịt cho hắn.
Nghe đến đây, Yên Vũ lập tức nhìn về phía Chu Đồng, mà thằng bé cũng cúi đầu nhìn về phía những ngón tay đã trở thành màu xám đáng sợ trong găng tay.

Ba người dừng lại trước một căn nhà nhỏ, sau khi vào trong, Lưu Liên cẩn thận đem ghế chặn cửa, rồi mới dẫn Yên Vũ lên lầu. Còn chưa đến gần, âm thanh kêu gào thảm thiết đã lọt vào trong tai của Yên Vũ cùng Chu Đồng. Cái âm thanh này bọn họ vô cùng quen thuộc, bởi vì mỗi lần phát độc, Chu Đồng đều sẽ phát ra âm thanh tương tự vậy.

Lưu Liên đứng ở nơi đó đặt tay lên cửa phòng, nước mắt chậm rãi rơi xuống, rốt cuộc không nhịn được mà khóc nấc:

"Tại sao lại như vậy, tại sao thế giới lại biến đổi, tại sao xuất hiện tang thi... Nếu không có những điều này, Thanh Phong sẽ khôngg phải khổ sở, tôi cũng không phải thương tâm. Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, vì sao không được chứ? Tôi phải làm sao đây? Tôi phải làm sao mới tốt?"
Yên Vũ không biết nên an ủi thế nào, lặng lẽ nhìn Lưu Liên. Mạt thế thật sự quá tàn khốc, cô cũng chưa từng nghĩ đến một thế giới tràn ngập tang thi sẽ đáng sợ thế nào, nhưng hiện tại vẫn phải đối mặt. Lưu Liên là một nữ sinh bình thường, không có bàn tay vàng, không có sức mạnh, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu khổ cực để sống sót đến lúc này? Thật không thể tưởng tượng nổi.

Thân thể cô ấy gầy hẳn đi so với trước kia, mặt mày hốc hác, trong mắt tràn ngập đau đớn. Cô có thể tưởng tượng được đến ngày Thanh Phong hoàn toàn biến thành tang thi, Lưu Liên cũng sẽ tự tử.

Nhân lúc Thanh Phong vẫn còn một tia ý thức, Yên Vũ muốn thử nói chuyện với anh ta. Vì vậy cô đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Lưu Liên, nói:

"Tôi muốn xem thử một chút, cô lùi lại đi."

Lưu Liên đưa tay lau nước mắt, hơi nhích người về phía sau. Yên Vũ ra hiệu cho Chu Đồng, sau đó vặn nắm cửa một cái.
Bên trong phòng có mùi hôi tản ra, Lưu Liên lập tức đưa mắt nhìn vào, chỉ thấy thân hình cao gầy của Thanh Phong trở nên đen thui, móng vuốt cũng đã lộ ra, hai mắt hơi trồi lên. Cô đưa tay che miệng mình, nghẹn ngào không nói nên lời, dưới chân như nhũn ra.

"Thịt.... ăn... thịt..."

Vừa mở cửa, Thanh Phong lập tức lao về phía Yên Vũ, miệng vẫn còn phát ra âm thanh của nhân loại, nhưng ồ ồ rất khó nghe.

Chu Đồng ấn hai tay xuống nền nhà, lập tức có một đoạn dây leo rắn chắc từ dưới đất đâm thẳng qua, xuyên thủng sàn nhà và lao về phía Thanh Phong. Tốc độ của sợi dây này vô cùng nhanh chóng, chớp mắt đã phá vỡ nền gạch bắn ra, quấn chặt lấy thân thể của Thanh Phong và cố định hắn lại.

Yên Vũ dùng quang dị năng muốn đẩy lui độc tố trong người Thanh Phong, khiến hắn đau đớn gào thét chói tai, nhưng cuối cùng vì bị Chu Đồng trói nên không giãy giụa được.
Sắc mặt hắn vặn vẹo, hai mắt đảo liên tục, sau đó rên lên vài tiếng quái dị rồi co giật mạnh. Lưu Liên đau lòng chạy đến ôm hắn, dùng tất cả sức lực mình có mà siết chặt lấy hắn, yên lặng thể hiện tình cảm của mình. Bởi vì bạn trai không có ý thức, mà cô thì chân yếu tay mềm, nên từ khi gặp lại đến bây giờ đều không dám chạm vào hắn, ngay cả dũng khí mở cửa cũng không có.

Thời gian trôi qua từng chút một, năm phút sau, thân thể Thanh Phong ngừng co giật, nhưng mạch máu cũng không có dấu hiệu tốt hơn, chỉ là ý thức tỉnh táo được một lát. Hắn mờ mịt nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của bạn gái, sau đó lẩm bẩm:

"Lưu... Liên?"

Bình Luận (0)
Comment