[Mạt Thế] Hệ Thống Sống Còn

Chương 34

Thân thể đang run rẩy của Lưu Liên chợt cứng lại, khuôn mặt tràn ngập nước mắt lập tức hiện lên nét mừng rỡ, vội vàng nói:

"Thanh Phong! Là em!"

Hai người đều không giấu được vui mừng, tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này mà nhìn nhau, giống như muốn đem hình bóng của đối phương khắc sâu vào đại não.

Thanh Phong biết dạo gần đây đầu óc mình mơ hồ, hơn nữa còn liên tục bị cảm giác đói khát xâm chiếm, hiện tại có thể tỉnh lại là vô cùng may mắn, cho nên nhìn Yên Vũ đầy cảm kích. Mặc kệ hắn có thể giữ ý thức được bao lâu, phần ân tình này của Yên Vũ, có chết hắn cũng không quên.

Chu Đồng hiểu chuyện thu dị năng về, Thanh Phong liền có thể tự do cử động, chậm chạp ôm lấy Lưu Liên. Trước đây hắn đã thề sẽ bảo vệ cô ấy sống sót đến cùng, nhưng chỉ sợ không thể thực hiện được lời hứa ấy nữa.


Lưu Liên đưa đôi mắt ngập nước nhìn thật kĩ nét mặt của người đang ôm mình, cảm nhận được vòng tay ấm áp của hắn, đau lòng không cách nào hình dung. Cô muốn được cùng hắn sống đến cuối đời, nhưng hiện tại hắn đã là nửa người nửa thi, khắp khuôn mặt đều là một màu đen đáng sợ. Cô cắn chặt răng, buông Thanh Phong ra rồi rầm một tiếng quỳ xuống dưới đất, hướng về phía Yên Vũ dập đầu thật mạnh. Động tác bất ngờ của cô khiến ba người trong phòng đều sững sờ, đặc biệt là Thanh Phong, hắn đang muốn mở miệng ngăn cản, Lưu Liên đã gào to:

"Yên Vũ, cầu xin cô cứu Thanh Phong! Chỉ cần cô cứu anh ấy, tôi có thể làm bất kì điều gì! Cho dù cô bảo tôi đi chết tôi cũng đi!"

Nghe được câu nói kia, Yên Vũ khẽ thở dài trong lòng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy đau lòng của Thanh Phong.


"Xin lỗi, tôi mặc dù cũng rất muốn cứu cậu ta, nhưng năng lực của tôi có hạn. Thời gian của hai người còn lại rất ít, đại khái là khoảng mười lăm phút, có chuyện gì cần nói... nên nói hết đi."

Yên Vũ thật bình tĩnh nói ra lời này, đưa tay ôm vai Chu Đồng rồi xoay người đi ra ngoài, bỏ lại Lưu Liên ngơ ngác quỳ dưới sàn nhà.

Thanh Phong thấy người đi rồi, không được tự nhiên ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm Lưu Liên vào lòng, vỗ về tấm lưng gầy yếu của cô. Chỉ thấy cô nàng run lên, lại bắt đầu khóc một trận, hi vọng vừa thoáng hiện qua trong đầu biến mất một cách nhanh chóng như vậy, quả thật khó chấp nhận nổi. Cô nghĩ Yên Vũ có thể làm bạn trai mình tỉnh lại, vậy thì cũng có khả năng khiến anh ấy trở về bình thường, nhưng mà cô đã mơ mộng quá nhiều.

Trong căn phòng nhỏ bừa bộn chỉ còn lại tiếng thút thít đáng thương của Lưu Liên và tiếng an ủi trầm thấp của Thanh Phong.


Tình cảm quả thật đáng ngưỡng mộ, Yên Vũ tựa lưng vào tường, từ vị trí này đưa mắt nhìn qua lỗ thủng của căn nhà liền thấy được vô vàn kiến trúc đổ nát phía xa, vắng lặng không một bóng người, tâm trạng trở nên nặng nề hơn một chút.

Chu Đồng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay vốn mềm mại đã xuất hiện vết chai của Yên Vũ, yên lặng an ủi cô. Một lớn một nhỏ không nói lời nào, trong lòng đều có cảm xúc khó nói riêng, là mệt mỏi với thế giới đầy nguy hiểm này, là thương tiếc cho những người đã ngã xuống...

Qua chừng mười phút, Yên Vũ mới trở lại chỗ của hai người kia, dù sao tác dụng của quang dị năng chỉ duy trì ý thức cho Thanh Phong một lát mà thôi, chẳng may cô chậm trễ lại khiến Lưu Liên xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn thì rất không hay.

Lúc này không biết hai người nói cái gì, Lưu Liên quyến luyến nắm bàn tay tím đen của Thanh Phong thật chặt rồi đứng lên, đi về phía Yên Vũ, trên mặt vẫn còn đang vương nước mắt.
Ánh mắt Thanh Phong trong suốt tựa mặt hồ, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng để ra đi. Hắn dùng chất giọng khản đục nói với Yên Vũ:

"Thật lòng rất cảm ơn cô. Sau này, chỉ có thể nhờ cô chăm sóc cho Lưu Liên."

Yên Vũ khẽ gật đầu, cho hắn một lời hứa để hắn có thể yên tâm mà ra đi một cách thanh thản. Hai người bọn họ coi như cũng có duyên với cô, nếu đã gặp lại, chi bằng giúp được bao nhiêu thì giúp. Hơn nữa, cô đã quyết định trú tại căn cứ phía Đông cho đến khi chiến tranh kết thúc, vừa vặn tiện đường đưa Lưu Liên trở về.

Cô đưa tay đóng cửa phòng, Lưu Liên không đành lòng muốn nói thêm gì đó, nhưng thấy Thanh Phong lắc đầu ra hiệu cho mình liền cắn môi lùi ra sau.

Ba người không lưu lại nơi đó thêm nữa mà trực tiếp xuất phát trở về căn cứ phía Đông, tránh cho lúc Lưu Liên nhìn thấy bạn trai mình triệt để biến thành tang thi sẽ không chịu nổi đả kích.
Đợi bọn họ nhìn thấy được tường thành của căn cứ phía Đông đã là một ngày sau. Dưới sự trợ giúp của hai dị năng giả, Lưu Liên an toàn quay lại mà không mất một sợi lông. Chẳng qua nơi này không giống căn cứ phía Bắc của Hàn Vệ, thủ vệ ở đây cực kì sâm nghiêm, sau khi nhìn thấy ba người bọn họ thì cũng không mở cổng, mà là thông báo một tiếng, rất nhanh, một dị năng giả từ trên thành nhảy xuống, dừng lại trước mặt họ.

Chỉ thấy thân hình người này cao lớn vô cùng, cao phải đến hai mét, cơ bắp cuồn cuộn khắp thân, liếc sơ qua chẳng khác gì một người khổng lồ! Chu Đồng mở to mắt ngẩng đầu lên, ánh nắng bị tấm lưng rộng của hắn che khuất, bóng đen bao phủ cả ba người vào trong.

Lưu Liên nhận ra anh ta, vội nói ra thân phận của mình: "Là tôi, bạn gái của Thanh Phong."
Vừa nghe được cái tên kia, người này liền liếc mắt xuống nhìn cô, xác nhận đúng là bạn gái của đồng đội mình thì gật đầu cho qua: "Cô có thể vào, nhưng hai người này thì không. Căn cứ hiến tại đang trong tình trạng báo động, bất kì một kẻ nào bị tình nghi là gian tế đều phải ở bên ngoài. Đã qua hai tháng rồi mới tìm đến đây, quá đáng nghi."

"Không phải như vậy, đây là bạn cũ của tôi..." Lưu Liên lên tiếng giải thích.

"Quy tắc chính là quy tắc!" Người kia không kiên nhẫn cắt ngang.

Lúc này Yên Vũ và Chu Đồng mới biết hai người bị kì thị, đều khẽ cười khổ một tiếng. Cứ nghĩ đến đây xong yên lặng sống một cuộc sống thật bình thường, nào ngờ cửa thành còn không thể bước qua.

Mà Lưu Liên dẫn người đến lại bị chặn bên ngoài, lúng túng nhìn về phía hai người, vẻ mặt vô cùng áy náy. Phải biết bởi vì Thanh Phong là một dị năng giả rất có tiềm lực, nhờ đó nên cô ở trong căn cứ mới quen biết những người này. Hiện tại Thanh Phong tử trận, bọn họ chiếu cố cô đã là rất cảm ơn trời rồi, làm gì có chuyện còn phải để ý bạn của cô?
Yên Vũ trầm ngâm một lát, đang cân nhắc vấn đề đi xuống căn cứ phía Nam, nhưng khoảng thời gian này cô cũng khá mệt mỏi rồi, còn tiếp tục chạy đường dài thì chỉ sợ không ổn. Hơn nữa, cô cần tìm một nơi ở tạm, nhanh chóng ổn định tình hình và thăng cấp dị năng để cứu Chu Đồng.

Cô hít sâu một hơi, hướng về phía người kia nói:

"Tôi biết thời gian này là thời gian nhạy cảm, nhưng anh cũng không thể không nói lý. Nếu nghi ngờ tôi là gián điệp thì có rất nhiều cách để tra ra, hơn nữa tôi là một dị năng giả quang hệ cấp ba, đối với căn cứ kì thật vô cùng hữu dụng."

Thủ thành vốn không kiên nhẫn nghe cô nói, nhưng khi nghe cô nói mình là dị năng giả quang hệ, còn là cấp ba thì trực tiếp sững sờ. Hắn nhíu mày nói:

"Các người chờ ở đây một chút."

Hắn vội vàng dùng sức, phóng người lên cao rồi bám vào tường thành bay vụt vào trong căn cứ, nhẹ nhàng không phát ra tiếng động, rõ ràng cũng là một dị năng giả cấp ba! Thực lực này mà đặt ở bên ngoài trông cửa cho căn cứ ư?
Thật ra Yên Vũ không biết, từ sau khi tin tức căn cứ phía Tây có thể chế tạo mầm bệnh khống chế thú biến dị loan ra thì nơi này mới biến thành cẩn thận như vậy.

Một lát sau, khi đã hỏi xong ý của cấp trên, tên thủ thành kia đi ra phất tay, cửa căn cứ vô cùng nặng nề được đẩy ra hai bên, chừa một lối vào vừa đủ cho ba người.

Yên Vũ được thuận lợi ở lại căn cứ phía Đông, cũng được sắp xếp tham gia vào một đội ngũ tiên phong, chuyên ra ngoài đánh gϊếŧ tang thi thu thập tinh hạch. Cô không có vấn đề gì với việc đó, vừa lúc muốn ra ngoài nhiều để giúp hệ thống thăng cấp.

Bởi vì bọn họ xem trọng dị năng của cô, nên khi cô yêu cầu được ở cùng Lưu Liên thì bên trên cũng rất hào phóng xếp cho họ một căn phòng tương đối rộng lớn để trú lại.

Cô vốn muốn sống yên bình đợi chiến tranh kết thúc, nhưng mà với cái khuôn mặt xinh đẹp của cô thì gặp không biết bao nhiêu là rắc rối. Có rất nhiều dị năng giả suốt ngày lẽo đẽo theo sau, nói là sẽ cho cô và em trai cuộc sống tốt đẹp hơn vân vân mây mây.
Yên Vũ muốn ngất! Mấy tên này không có việc gì làm hay sao? Thời đại này kiếm ăn rất khó khăn, lại vẫn không bỏ được cái tính mê gái! Có người bóng gió hỏi về tuổi tác của cô, cô còn cố tình bảo mình đã ba mươi rồi, sau đó từ hệ thống mua một ít thuốc cải trang, bôi lên làm da sạm đi không ít.

Hệ thống đúng là cái thứ vô dụng nhất trần đời, sau khi cung cấp cho cô một ít năng lực đặc biệt xong liền tịt, cửa hàng chỉ bán toàn những thứ vớ vẩn lung tung. Vừa nghĩ tới đó, hệ thống liền lao ra ầm ĩ:

[Ký chủ xin đừng nhạo báng hệ thống, bởi vì hệ thống gặp rất nhiều vấn đề nên mới bị giảm sút công năng, thỉnh ký chủ mau chóng giúp hệ thống thăng cấp, một lần nữa trở về trạng thái đỉnh cao.]

"Được được, đang nghĩ biện pháp đây!"

Yên Vũ đau đầu nhất là việc của Chu Đồng, cả khuỷu tay đều đã biến thành màu đen, không thể ra ngoài gặp người nữa rồi. Vừa đúng lúc cô đang nghĩ cách để đi thu thập tinh hạch thì bên trên lại thông báo xuống, bảo cô chuẩn bị sẵn sàng để xuất thành.
Trải qua hệ thống đo lường và tính toán, cô cần một lượng lớn quang hệ tinh hạch để thăng dị năng lên cấp bốn. Thật ra việc tìm tinh hạch mang thuộc tính thì cũng không quá khó khăn, nhưng mà quang hệ thuộc tính thì quả thật cực kì hiếm thấy! Bởi vì tự thân tang thi cực kì bài xích những thứ liên quan đến quang hệ, cho nên tỉ lệ xuất hiện tang thi biến dị quang hệ rất thấp. Khả năng lớn nhất là có dị năng giả quang hệ bị cào chết, sau đó biến thành tang thi thì mới rơi ra cái loại quang hệ tinh hạch này!

Nghĩ đến đây, Yên Vũ thấy mất hết hi vọng, buồn bực hỏi:

"Nhất định phải là quang hệ mới được sao?"

[Bởi vì ký chủ từng bị tổn thương do cưỡng ép thăng cấp nên cơ thể không chịu được các loại tác động mạnh từ bên trong nữa, tốt nhất nên dùng quang hệ tinh hạch. Nếu cảm thấy quá khó khăn thì cô có thể đi thu thập tinh hạch sau đó trao đổi với ta, tỉ lệ là 4-1, bốn viên tinh hạch bất kì đổi một viên tinh hạch quang hệ! Rất tiện nghi nha!]
Yên Vũ vừa nghe liền trợn trắng mắt: "Tỉ lệ bốn một? Cái đồ gian thương chết tiệt này! Có phải muốn thăng cấp đến điên rồi không hả? Muốn trao đổi? Được, lấy tỉ lệ hai một! Nếu không thì đừng nghĩ sau này cầm được một viên tinh hạch nào nữa!"

[...]

Hệ thống rất lâu rồi mới có cảm giác mình thật hữu dụng, cho nên tính hố Yên Vũ, ai ngờ bị cô hố ngược lại, thái độ cực kì kiên quyết, đành im lặng không đáp lời nữa. Một lát sau, trước mắt cô lặng lẽ hiện lên dòng chữ "thành giao".

Thật hết cách, nó rất sợ cái tính tình nóng nảy của kỷ chủ, nó còn phải thăng cấp để trở về nữa, cho nên không chọc giận cô được!

Bình Luận (0)
Comment