Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 69

“Tiểu Thần đã thật sự trưởng thành!” Hứa Kham ở một giây cuối cùng cũng chui vào trong ám đạo, nói: “Ngay cả chiêu dồn người vào chỗ chết cũng học được, xem ra trong khoảng thời gian này Diệp Cẩn dạy cậu rất khá…”

Nói xong có chút ám chỉ nhìn Diệp Cẩn.

“Anh cũng không kém.” Diệp Thần phản kích nói: “Nhưng mà… không biết là người hay là?”

“Diệp Thần, lời này của cậu là có ý gì?” Tư Tu Ngạn nâng mắt tò mò nhìn Diệp Thần, không chỉ có hắn mà những bên cạnh cũng nghe ra lời của Diệp Thần đang có ẩn ý gì đó.

Trong liên minh không chỉ có nhân loại, chuyện này mọi người đều biết. Nhưng không ai nói rõ, đều làm bộ như không biết, nhưng lời nói của Diệp Thần làm mọi người mơ hồ không thôi.

“Ha hả… tiểu Thần vẫn thích nói giỡn như vậy.” Hứa Kham nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Hoàn toàn không đem lời châm ngòi của Diệp Thần đặt ở trong lòng, tiến lên hai bước đi về phía Liễu Dịch Kỳ ở bên cạnh, thong dong cất súng sinh hóa ở trên thắt lưng, nói: “Tôi không biết cửa đá này có thể ngăn cản tên kia bao lâu, hiện tại làm sao bây giờ?”

“Làm mùi máu trên người biến mất, thứ đó dùng khứu giác để tìm kiếm con mồi.” Diệp Cẩn nói.

Quan sát một lúc y đã nhạy cảm nhận ra đặc điểm công kích của chúng, tuy rằng rất vi diệu nhưng đúng là như thế. Ngẫm lại thực lực mạnh mẻ của chúng, nếu không có khuyết điểm nào thì quá mức nghịch thiên rồi.

Người theo dõi là dựa vào trí thi để nghiên cứu, hơn cả trí thi, thực lực của chúng mạnh hơn, nhưng cũng có khuyết điểm thật lớn.

“Hữu dụng không?” Liễu Dịch Kỳ chần chờ nói.

Tư Tu Ngạn che chở Tống Tiểu Ngọc nói: “Thử thì mới biết!” Đem quần áo dính máu trên người bỏ đi, đưa tay cắt bộ quần áo trên người Liễu Dịch Kỳ.

“Anh…” Liễu Dịch Kỳ sửng sốt, lấy lại tinh thần tùy ý để Tư Tu Ngạn cắt quần áo trên người mình.

“Nhanh lên, cởi hết quần áo dính máu trên người, miệng vết thương thì dùng dị năng che giấu.” Diệp Thần thản nhiên nói, dùng dị năng để giấu vết thương, dị năng giả bình thường đều có thể làm được.

“Ầm!”

“Ầm!”

Tiếng đánh thật lớn vang lên bên tai mọi người.

Đoàn người không ai do dự nữa, nhanh chóng cởi hết quần áo dính máu trên người mình, nghe âm thanh thật lớn truyền vào bên tai, liếc nhìn nhau vài lần.

“Đi.”

Ám đạo tối tăm ẩm ướt, quanh quẩn là tiếng bước chân nặng nề.

“Cách lối ra còn xa không?” Lý Lộ nhịn không được nói, u ám tĩnh lặng đến mức làm cho người ta nổi điên! Lý Lộ cẩn thận nuốt nước miếng, tận lực áp chế sợ hãi trong lòng. Nếu không phải sợ Diệp Thần, Lý Lộ sao lại nguyện ý chạy đến địa phương u ám quỷ dị như thế này!

“Phiền phức!”

Lúc này, Diệp Cẩn đột nhiên mở miệng. Con đường bọn họ đang đi cũng không phải đường mà bọn họ cùng đến lúc trước, nếu ở trong trường hợp bình thường thì có lẽ không có gì, nhưng lúc này phía sau bọn họ còn năm con đi theo, ai cũng không biết lối ra phía trước ở đâu hay sau khi rời khỏi đây sẽ đối mặt với cái gì?

“Con đường này…” Diệp Thần cũng nhanh chóng cảm thấy không thích hợp, ngừng lại.

“Không phải đường lần trước.” Diệp Cẩn nghiêm túc nói.

Diệp Thần trầm mặc một hồi, lắng nghe tiếng vang từ phía sau, nói: “Đừng dừng lại, cứ đi trước.”

Một lát sau, động tĩnh phía sau dần nhỏ lại, Tư Tu Ngạn nhẹ giọng nói: “Di! Những thứ đó hình như không có đuổi theo…”

Những người khác cũng không tự chủ chậm lại, cẩn thận nghe một chút, phát hiện phía sau thật sự không còn động tĩnh gì cũng nhẹ nhàng thở ra. Người theo dõi thực lực quá cường đại, bọn họ trước mắt không thể đối phó với chúng, chỉ có thể rút lui, lưu lại trước mới tính sau.

“Phía trước có tiếng nước, nhanh đi ra ngoài.” Lý Lộ nhấc chân đá lên lưng của Chu Huy Quân một cái, ý bảo hắn đừng dừng lại, nhanh chóng ra khỏi nơi quỷ quái và tối như mực này, cô một khắc cũng không muốn dừng lại.

“Đúng, đi ra ngoài trước rồi nói sau.” Liễu Dịch Kỳ gật đầu nói, hắn liếm khóe miệng khô khốc của mình, thức ăn họ mang theo đã hết, nếu không thể tìm được thức ăn cùng nước uống, không cần tang thi và dị thú động thủ, bọn họ liền chết do đói và khát.

Ám đạo rắc rối phức tạp, như là mật đạo do thiên nhiên tạo thành, lần trước không biết do Diệp Thần và Diệp Cẩn đi như thế nào, thế nhưng không bị lạc. Hiển nhiên, lần này vận khí không chiếu cố bọn họ, nhưng cũng may bọn họ đã đi đến phía cuối.

Theo tiếng nước, mọi người cũng bất chấp nghĩ nhiều mà nhanh chóng xông ra.

“Đây là đâu?”

“Loảng xoảng!” Chu Huy Quân buông Lý Lộ xuống, nhấc chân đá văng lưới sắt che chắn lối vào trước mặt. Dị năng giả thực lực siêu nhiên, dưới ánh sáng mỏng manh cũng đủ để cho Chu Huy Quân thấy lưới sắt trước mặt, biểu tình của mọi người thoáng hiện lên nghi hoặc, vì sao lối ra lại xuất hiện lưới sắt. Nhưng sau khi Chu Huy Quân đó văng nó thì mùi tanh tưởi tiến vào trong mũi mọi người, họ mới giật mình ngộ ra, cống thoát nước.

Mật đạo rắc rối phức tạp như mạng nhện, hơn phân nữa tất nhiên là phải đi sâu xuống nước, mọi người thật cẩn thận nhảy xuống.

“Là cống thoát nước… không biết là thông về hướng nào?” Diệp Thần cau mày, tinh thần lực bao phủ mười thước quanh người, phạm vi này dễ dàng công kích cùng phòng ngự, cống thoát nước từ trước đến nay đều là nơi nảy sinh tội ác, không biết địch nhân khi nào sẽ chui ra công kích.

Diệp Cẩn im lặng đi bên cạnh Diệp Thần, những người khác cũng đi cạnh người của mình.

Dòng nước thật thong thả, mùi tanh tưởi nồng đậm làm cho người ta không thể chịu được.

“Thối muốn chết!” Lý Lộ chán ghét nói, thật vất vả mới thoát khỏi bóng tối nhìn thấy ánh sáng, không ngờ lại đi vào ngõ cụt, sớm biết phải đi vào nơi thối thế này cô thà ở lại trong bóng tối.

“Cẩn thần một chút, gần đây không hề ít tang thi chuột.” Diệp Thần nhắc nhở nói: “Đã qua ba bốn giờ, không biết chúng ta còn ở trong Diêm Hồ không?

Đưa tay đem lưới sát Chu Huy Quân đá ra bỏ lại chỗ cũ, còn dặn dị năng giả hệ Thổ gia cố cho nó. Diệp Thần sau khi gắn lại lưới sắt, tinh thần lực kết thành mạng nhện nháy mắt khuếch tán, Hứa Kham tay đặt ở một bên, móng tay sắc bén phản xạ trong bóng tối nhắm vào Diệp Thần.

“Hừ!” Diệp Cẩn hừ lạnh một tiếng, Hứa Kham cùng Liễu Dịch Kỳ hợp tác, chẳng lẽ Địa Ngục tính vứt bỏ Lý Huân? Đúng là Lý Huân quá yếu, không có Long Tường Thiên bảo vệ, Lý Huân ở liên minh là nửa bước khó đi. Trí thi với bộ mặt Lý Huân xuất hiện ở bên ngoài, Long Tường Thiên là người kiêu ngạo như thế nào, sao lại cho phép bản thân bị người khác lừa như thế?

Có người cố ý tạo ra hỗn loạn ở khu hoang dã, chắc là muốn đục nước béo cò. Đem cả liên minh đều kéo vào, căn cứ an toàn của con người gặp nguy hiểm, không biết ông già bên kia có thời gian chuẩn bị trước hay không? Liễu Dịch Kỳ thản nhiên đi cùng Hứa Kham, hơn phân nữa là do Liễu Như Phong bày mưu tính kế.

Không chọn Tư gia mà chọn Liễu gia.

Mưu đồ của Hứa Kham chắc chắn không nhỏ!

Khi ở huyện An Bình, Hứa Kham từng xuống tay với Tư Tu Ngạn nhưng Diệp Cẩn không biết chuyện này. Thấy Hứa Kham đứng ở bên người Liễu Dịch Kỳ, y cứ nghĩ Hứa Kham bỏ qua Tư gia có vật tư sinh hóa làm hậu thuẫn mà chọn Liễu gia có Liễu Như Phong tọa trấn.

“Yên tâm, tôi sẽ không động thủ.” Hứa Kham cười nói, trong lòng lạnh lùng, thầm nghĩ cho dù hắn tạm thời không thể ra tay thì cũng không thể ngăn cản người khác ra tay với Diệp Thần không phải sao? Tầm mắt dừng ở trên người Lý Lộ, móng tay sắc bén không dấu vết đâm vào cánh tay cô. Ngay sau đó trong đôi mắt của Lý Lộ xuất hiện tơ máu, chúng nhanh chóng lan nhan trong mắt cô.

Thân mình cô khẽ run, sau đó khôi phục như bình thường.

“Tùy!” Diệp Cẩn không lạnh không nhạt nói.

Diệp Cẩn không phải không nghĩ đến sẽ động thủ diệt trừ Hứa Kham và Liễu Dịch Kỳ ở đây, nhưng thứ nhất y muốn thăm dò cứ điểm của thế lực sau lưng Hứa Kham, thứ hai Liễu gia có nhiều người, cho dù giết được một Liễu Dịch Kỳ, cũng sẽ xuất hiện Liễu Dịch Kỳ thứ hai, thứ ba, cùng với nhiều phiền toái khác, cho nên để chúng sống là tốt nhất.

“Rống rống!”

“Tê tê!”

Tiếng bước chân hỗn loạn cũng tiếng kêu của đám tang thi chuột vang lên, từ dưới thủy đạo truyền ra bốn phía. Âm thanh làm lòng người hoảng hốt, chỉ sợ có hàng ngàn hàng vạn con tang thi chuột đang tập trung trong cống thoát nước này.

“Trước đi ra ngoài, nơi này rất hẹp, lúc đánh giết cũng bị bó tay bó chân, rất phiền.” Tư Tu Ngạn nói, Tống Tiểu Ngọc phía sau giang hai tay, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng Tư Tu Ngạn, ánh mắt xanh sẫm tham làm nhìn hắn, thứ đang va chạm thắt lưng của Tư Tu Ngạn càng ngày càng cứng, cũng càng ngày càng nóng, dần dần trở nên lớn hơn.

Tống Tiểu Ngọc biết, chỉ cần làm nhiều thêm vài lần, những đoạn trí nhớ ngắn ngủi sẽ xuất hiện rõ ràng hơn. Năng lượng trong cơ thể quá mạnh mẽ khiến anh không thể nắm bắt, nhưng sau mỗi lần làm cùng Tư Tu Ngạn, phần trí nhớ thuộc về nhân loại của anh ngày càng rõ ràng hơn, khống chế lực lượng trong thân thể cũng thành thạo hơn, vì nguyên nhân như thế, trong khoảng thời gian này anh thường xuyên dây dưa với Tư Tu Ngạn.

Tư Tu Ngạn cảm nhận được sự khác thường ở sau lưng, nhất thời không biết nên nói gì. Số lần động dục gần đây của Tống Tiểu Ngọc ngày càng thường xuyên, điều này làm cho hắn có chút bất đắc dĩ, rõ ràng là đang lẩn trốn, không hiểu sao Tống Tiểu Ngọc lại hưng trí mà ngẩng cao đầu như vậy, làm cho hắn không thể không ngăn cản, lần lượt từ chối càng làm cho anh dây dưa nhiều thêm.

“Không được, chờ một chút…” Tư Tu Ngạn nghiên mặt đi, đưa tay vỗ nhẹ trên đùi Tống Tiểu Ngọc.

“Muốn.” Tống Tiểu Ngọc không để ý đến, trực tiếp ôm chặt Tư Tu Ngạn, nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Tiểu Thần, tôi phải đi trước giải quyết vài chuyện, các người chống đỡ trước.” Nói xong ôm Tư Tu Ngạn, hai chân dùng sức, trực tiếp phá vỡ tường xi-măng trên đỉnh đầu.

Tống Tiểu Ngọc có thể gọi tên của cậu, Diệp Thần vui sướng vạn phần, lúc trước Tống Tiểu Ngọc bị Hứa Kham bắt đi, cửu tử nhất sinh, bị lấy dị năng khi còn sống, xóa bỏ thần trí. Khi nghe được Tống Tiểu Ngọc gọi tên mình, Diệp Thần kích động không biết phải làm sao bây giờ.

“Còn không được, tôi chỉ có thể xem như tạm thời thanh tỉnh, nhưng cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có biện pháp khôi phục lại. Mấy người cẩn thận một chút, đây chính là Giang Lăng, là một trong những nơi bùng nổ virus T, còn nguy hiểm hơn khu hoang dã.” Dứt lời biến mất không thấy tung tích.

Ánh nắng nương theo cái động trên đầu chiếu xuống, mọi người cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp nhảy lên.

Giang Lăng, một trong những nơi bùng nổ virus, là nơi mà ngay cả Long Tường Thiên, cường giả có thực lực cao nhất của liên minh cũng không dám đặt chân vào. Nghe xong lời của Tống Tiểu Ngọc, ngay cả Hứa Kham cũng trầm mặc, nơi này tổ chức đã cảnh cáo ắn, không nên đặt chân đến đây, Giang Lăng ở phía bên kia Diêm Hồ, nếu biết ở đây là Giang Lăng, hắn tình nguyện dây dưa cùng đám quái vật kia.

Thấy Tống Tiểu Ngọc ôm Tư Tu Ngạn đi rồi, khóe miệng Diệp Cẩn nhếch lên một chút, biến hóa của Tống Tiểu Ngọc có thể giấu được người khác nhưng lại không qua mặt được y, nghĩ một hồi trong ánh mắt hiện lên chút lửa nóng. Không vội, lại nói tiếp, đã lâu rồi y cũng không ôm Diệp Thần, phải tìm được nơi nghỉ ngơi trước, Giang Lăng không thể so với những nơi khác, hơi không cẩn thận liền bỏ mạng tại đây.
Bình Luận (0)
Comment