Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 70

Bị Tống Tiểu Ngọc khiêng chạy đi mấy trăm mét, Tư Tu Ngạn mới giật mình hồi phục lại, khuôn mặt tuấn tú do tức giận mà đỏ bừng, thật mất mặt! Tống Tiểu Ngọc ở trước mặt mọi người làm ra chuyện này, ai không phải kẻ ngốc đều có thể nhìn ra

“Tống Tiểu Ngọc, anh mẹ nó muốn làm trò gì?” Tư Tu Ngạn lửa giận ngút trời, lớn tiếng hỏi.

“Làm cái gì thì chút nữa anh sẽ biết.” Tống Tiểu Ngọc không nhanh không chậm nói, một bàn tay đánh thật mạnh lên mông của Tư Tu Ngạn vài cái, sau khi đánh xong còn không quên xoa mấy cái, trên khuôn mặt đầy vảy hiện lên chút mê luyến.

Thấy Tống Tiểu Ngọc làm ra động tác không cần mặt mũi như vậy, Tư Tu Ngạn tức giận đến phát run, hét lớn: “Mẹ nó, thả tôi xuống, có nghe không.” Áp chế khác thường trong lòng, Tư Tu Ngạn nghiêng đầu qua một bên xem như không nhìn thấy Tống Tiểu Ngọc.

“Tôi mệt!” Tống Tiểu Ngọc nói: “Anh ngủ cùng tôi, sau đó chúng ta sẽ hội hợp với đám Diệp Thần, Giang Lăng này rất nguy hiểm, bọn Diệp Thần sẽ không đi xa.”

“Vậy anh ngủ đi, tôi muốn đi kiểm tra tình hình xung quanh.” Tư Tu Ngạn làm như không nghe ám chỉ của Tống Tiểu Ngọc, hắn rõ ràng làm nam, không hiểu sao lại bị Hứa Kham hãm hại, Tống Tiểu Ngọc lại được tiện nghi. Quả nhiên đi sai một bước thì mọi chuyện đều sai, như thế nào cũng không nghĩ đến lại bị tên Tống Tiểu Ngọc da dày này quấn lấy.

Rõ ràng lúc ở Bắc Bình, nghe người ta nói Tống Tiểu Ngọc thích bị người ta đè, như thế nào sự thật lại tàn khốc như vậy?

“Không được, anh phải giúp tôi.” Tống Tiểu Ngọc ép buộc nói, thật vật vả mới đem sự thú tính của bản thân áp chế xuống, anh cũng không muốn ở nơi quỷ quái rối ren này, Tư Tu Ngạn rất ngon miệng, anh không ngại đòi hỏi nhiều lần. Trước kia anh luôn muốn bị người ta đè nhưng hiện tại xem ra đè người ta rất không tồi.

“Tôi muốn ở trên.” Thấy trốn không thoát, Tư Tu Ngạn tính tranh thủ đòi phúc lợi cho mình. Trước kia hắn chưa từng đè đàn đông, nhưng không phải là hắn không biết, Tống Tiểu Ngọc tuy có chút xấu nhưng mà nếu có thể áp đảo một người cường hãn như Tống Tiểu Ngọc, cảm giác không tồi.

“Mặt trên, được.” Tống Tiểu Ngọc cười hắc hắc, khiêng Tống Tiểu Ngọc vào tầng trệt của một toàn nhà.

Không đợi Tư Tu Ngạn đánh giá bốn phía, Tống Tiểu Ngọc cúi đầu ngậm lấy miệng Tư Tu Ngạn, một bàn tay đưa vào trong quần Tư Tu Ngạn, hô hấp nóng hổi phả vào cổ Tư Tu Ngạn.

Do ôm tâm tư hiếu thắng, Tư Tu Ngạn lần này vô cùng chủ động, một nụ hôn bị hai người thay đổi không ngừng, đến khi hai người hôn đến thở không nổi, Tư Tu Ngạn mới buông tay, đưa tay đẩy ngã Tống Tiểu Ngọc, đè lên, hung tợn nói: “Lần này tôi phải làm anh!”

Tống Tiểu Ngọc ở phía dưới mặt không đỏ, hơi thở không loạn, khuôn mặt che kín vảy thoạt nhìn có chút dữ tợn, thân thể hai người tiếp xúc chặt chẽ cùng châm lên lửa tình mãnh liệt, Tống Tiểu Ngọc nằm trên mặt đất, tùy ý Tư Tu Ngạn bận rộn trên người mình, vảy rắn trên người giống như hiểu được tâm tư chủ nhân, từ sắc bén nguyên bản trở nên trắng mịn mềm mại như bây giờ, mang theo cảm giác thản nhiên mát mẻ, sờ lên vô cùng thoải mái.

Biểu tình mặt dày như là đang nói: Tôi đang chờ anh làm tôi đó!

Thấy vẻ mặt này của Tống Tiểu Ngọc, Tư Tu Ngạn nhất thời bốc hỏa, động tác cũng mạnh mẽ hơn, ngồi lên người Tống Tiểu Ngọc, cúi đầu, dùng môi của mình ma sát Tống Tiểu Ngọc, đầu lưỡi đưa ra miêu tả thân thể sạch sẽ của Tống Tiểu Ngọc, như là đang nhấm nháp rượu nguyên chất cao cấp nhất.

Cảm nhận được khoang miệng của Tư Tu Ngạn, thân thể Tống Tiểu Ngọc bất giác run lên, nhiệt độ lạnh lẽo trên cơ thể dần dần ấm hơn, bụng dưới ngày càng nóng hơn, ý niệm ngủ đông trong đầu dần dâng lên.

Vài lần trước, thần trí của Tống Tiểu Ngọc đều có chút mơ hồ, tất cả chỉ hành động theo bản năng thân thể, lúc này lại khác, là lúc thần trí anh đang thanh tỉnh. Đối mặt với Tư Tu Ngạn làm trò lớn mật như vậy, Tống Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy toàn thân như muốn nổ tung, ý niệm trong đầu đều tập trung tại hạ thân.

Anh chưa bao giờ nghĩ đến hôn môi cũng có thể làm cho anh điên đảo, cảm nhận được thân thể nóng bỏng của Tư Tu Ngạn, Tống Tiểu Ngọc cảm thấy tuyệt vời cực kỳ, há miệng đón lấy Tư Tu Ngạn, đầu lưỡi của hắn giống như là linh xà, khơi mào khát vọng sâu nhất của Tống Tiểu Ngọc, làm cho anh không thể khắc chế.

Một bàn tay Tư Tu Ngạn thong thả du động trên thân thể Tống Tiểu Ngọc, đây là một khối thân thể cường tráng, vảy rắn tinh mịn dưới nắng sớm có mị lực mê hoặc lòng người, Tư Tu Ngạn cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi, vẻ mặt thành kính, giống như đang binh sĩ trung thành nhất đang quỳ lạy quân vương của mình.

“Ân a…” Tống Tiểu Ngọc nhịn không được kêu lên.

Nghe âm thanh nặng nề không thể áp chế của Tống Tiểu Ngọc, động tác của Tư Tu Ngạn lại càng lớn mật, dùng một tay kéo quần Tống Tiểu Ngọc, tầm mắt dừng lại ở thứ hung khí dữ tợn ở giữa hai chân Tống Tiểu Ngọc, độ lớn cỡ cánh tay trẻ con, thẳng tắp đứng ở trước mặt mình, lộ ra một mặt hung dữ nhất, trên đó cũng bọc một phần vảy tinh mịn, hợp với làn da ngăm đen của Tống Tiểu Ngọc, có một loại kích thích không nói nên lời.

Hô hấp của Tư Tu Ngạn dần dồn dập, cảm giác như có một đốm lửa nhỏ từ ngực lan ra toàn thân, hắn theo bản năng nuốt nước miếng, Tống Tiểu Ngọc chậm rãi mở ra đôi mắt xanh sẫm, nhìn thân thể Tư Tu Ngạn, vật dưới thân run lên như có sự sống, muốn…

Xoay người một cái, xảo diệu đem Tư Tu Ngạn đặt ở dưới thân, mở ra hai chân của hắn, đôi mắt xanh sẫm mang theo sự xâm phạm nhìn vào nơi riêng tư nhất của Tư Tu Ngạn, Tống Tiểu Ngọc cảm thấy yết hầu có chút khô, nước bọt trong khoang miệng phân bố nhanh hơn, nhưng anh vẫn cảm thấy khô khát như trước.

“Uy! Anh đã nói lần này cho tôi ở trên…” Tư Tu Ngạn kinh hãi, vặn vẹo thân thể phản kháng. Nhưng nơi phía sau kia ngứa ngáy vô cùng, giống như hàng nghìn hàng vạn con kiến đang bò trong đó.

Tư Tu Ngạn nhíu mi, cảm giác này hắn đã từng cảm nhận qua khi ở huyện An Bình. Chết tiệc, này rốt cục là chuyện gì xảy ra?

“Tống Tiểu Ngọc…đây là có chuyện gì?” Tư Tu Ngạn cầm lấy bả vai Tống Tiểu Ngọc, cảm giác phía sau ngày càng rõ ràng hơn, làm cho hắn nhịn không được mà ma sát lên người Tống Tiểu Ngọc, hai chân mở ra lớn nhất.

Tống Tiểu Ngọc không hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn Tư Tu Ngạn, không rõ hắn đáng ám chỉ cái gì, nhưng anh có thể cảm giác được thân thể của Tư Tu Ngạn đang mềm hơn, nóng hơn, suy nghĩ muốn đè hắn dần trở nên mạnh mẽ hơn.

“Gấp gáp như vậy, xem ra anh đã chuẩn bị tốt!” Không đợi cho Tư Tu Ngạn nói gì đó, tay của Tống Tiểu Ngọc va chạm vài cái liền rút ra, tay của Tống Tiểu Ngọc vừa đi ra thì Tư Tu Ngạn liền dùng vẻ mặt bất mãn nhìn anh, tựa hồ đang trách cứ cái gì đó.

Tống Tiểu Ngọc nhìn Tư Tu Ngạn, cái gì cũng không nói, nâng hung khí chậm rãi đi vào, vài lẫn trước anh đã bỏ lỡ, lần này anh không muốn lãng phí. Trán của anh che kín mồ hôi, động tác của Tống Tiểu Ngọc rất chậm, vô cùng chậm, từng chút từng chút đi vào, mang theo quyết tâm không lui bước mà chỉ tiến về phía trước.

Tư Tu Ngạn ngẩn đầu lên, cảm nhận hành động thông thả mà kiên quyết của Tống Tiểu Ngọc, há miệng thở dốc, sự chậm rãi làm cho Tư Tu Ngạn cảm giác được toàn thân đang lơ lửng, kích thích trước nay chưa từng có, tất cả cảm giác hội tụ vào một chỗ sau đó phóng đại lên.

“Thoải mái không?” Tống Tiểu Ngọc thấp giọng nói.

Thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, giống như là rượu đỏ đã cất giữ lâu năm, mềm mại mà mê người, làm cho người ta trầm luân, mê luyến không thôi.

“Ân…A…” Tư Tu Ngạn giống như một con cá đang mất nước, ngoại trừ thở dốc thì cái gì cũng quên mất.

Khi vào đến nơi sâu nhất, Tống Tiểu Ngọc dừng lại, tay từ trên thắt lưng Tống Tiểu Ngọc chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng ở thắt lưng của hắn, ôm chặt hắn, lập tức dùng sức va chạm. Cảm thụ được chặt chẽ của đối phương, Tống Tiểu Ngọc chỉ cảm thấy như mình đang ở trên thiên đường.

“Ân a! Nhanh…nhanh lên!” Tư Tu Ngạn nhịn không được mà lên tiếng, hắn đã bị tiết tấu thong thả của Tống Tiểu Ngọc bức điên, nâng hai chân lên cuốn lấy Tống Tiểu Ngọc, ngữ khí mang theo hương vị nguy hiểm. Chết tiệt, lúc trước Tống Tiểu Ngọc còn chưa khôi phục thần trí thì hắn còn có thể nắm chút quyền chủ động, chứ không bị động giống như hiện tại.

“Như anh mong muốn!” Đợi đến khi nghe được mình muốn nghe, tiết tấu của Tống Tiểu Ngọc nhanh hơn, va chạm với tốc độ cao như là động cơ vậy.

“Mạnh một chút, nhanh nữa…Tống Tiểu Ngọc…anh mẹ nó chưa ăn cơm à?” Tư Tu Ngạn chảy mồ hôi, giọng nói mang theo mỉa mai nhìn Tống Tiểu Ngọc, thừa nhận sự va chạm mãnh liệt của Tống Tiểu Ngọc nhưng hắn không muốn yếu thế, trong lòng thầm hận không thôi, tên chết tiệt này đã đồng ý cho mình ở trên nhưng lại nói không giữ lời.

“Ha hả!” Đón nhận ánh mắt oán giận của Tư Tu Ngạn, Tống Tiểu Ngọc cười khẽ hai tiếng, nói: “Nga! Tôi quên mất, anh muốn ở trên…” Dứt lời liền xoay người làm cho Tư Tu Ngạn ngồi ở trên người mình, động tác đột ngột thay đổi làm cho thân thể hai người càng chặt chẽ hơn.

“A…” Đột nhiên thay đổi động tác làm Tư Tu Ngạn nhịn không được hét lên một tiếng.

“Thế nào? Có phải càng thích hơn không?” Tống Tiểu Ngọc vừa nói xong vừa dùng sức và tốc độ nhanh nhất va chạm, nói: “Không thể tưởng tượng tiểu thiếu gia Tư gia Bắc Bình lại có khẩu vị nặng như vậy, thật làm cho tôi được sủng mà sợ!”

“Hỗn đản!” Tư Tu Ngạn bị tức không nhẹ, thân thể bị va chạm không còn sức, khi nghe được lời nói của Tống Tiểu Ngọc thì thân thể nhịn không đại ca run lên.

“Hỗn đản, nhưng anh rất thích không phải sao?” Tống Tiểu Ngọc cười nói.

“Hừ hừ!”

Thanh âm thân thể va chạm vang liên tục bên tai, nhưng lại được Tống Tiểu Ngọc khống chể ở trong phòng thôi. Sự khống chế chính xác đối với năng lượng làm cho người ta hoảng sợ không thôi!

Giang Lăng, trong lòng đất.

Nơi này thuộc về thế giới hắc ám, rắc rối phức tạp, tầng tầng đôi mắt màu đỏ hiện lên, nhân tính vô cùng, giống như là quân chủ thống trị thế giới này.

Ở nơi sâu nhất cuẩ thế giới, nơi đó có một pho tượng thật lớn chiếm cứ, bóng đen im lặng ẩn núp ở chỗ hắc ám, bốn phía chồng chất xương trắng, mùi máu tươi nồng đầm truyền vào khoang mũi. Dưới đám xương trắng là một con quái thú dữ tợn, trên người mỗi con quái thú là một sinh vật như nhân loại, cấp bậc rõ ràng rất cao.

“Tê tê…đồ ăn, đồ ăn rất nhiều…”

Thanh âm bén nhọn từ bóng đen ở nơi sâu nhất truyền đến, lộ ra huyết tinh vô tận. Sau khi quái thú phía dưới nghe âm thanh đó thì cung kính lui ra ngoài, đường bên kia lại truyền ra âm thanh ầm ầm. Sau đó một đội quái thú từ bên ngoài đi đến. Sau mỗi con đều kéo một khối thi thể, hoặc là chết hoặc là gần chết…

“Vương, đồ ăn đến rồi!” Một âm thanh mềm mại đáng yêu lại lạnh lẽo truyền đến, quái thú phía dưới theo thứ tự kéo đồ ăn ở sau người nó đến dâng cho vua của chúng.

“A…quái vật! Cứu mạng, cứu mạng…” Tiếng thét thê lương vai lên không dứt, hiển nhiên trong đám thi thể đó không ít người còn sống, sau khi thấy rõ hoàn cảnh bốn phía thì phát ra tiếng kêu bén nhọn.

“Thật ồn!”

“Hừ hừ!”

Sau giọng nói mềm mại đáng yêu qua đi thì chính là tiếng nhai nuốt vang lên, người hồi nãy còn kêu la thảm thiết nháy mắt đã bị phân thây, trong nháy mắt, mùi máu tươi lại nồng đậm thêm hai phần.
Bình Luận (0)
Comment