Mới chỉ bên nhau được một thời gian ngắn, hai người đã không thể yên ổn được vài ngày.
Khi Cố Trì vẫn còn đang mơ màng vì sự cố gắng của Trì Anh, thì cô đã được Tổng bộ cử đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong những ngày nghỉ ngơi tại Tổng bộ, dị năng của anh đã cơ bản phục hồi lên cấp bảy. Hơn nữa, vì đã giải quyết xong tên thủ lĩnh zombie, thực tế nhiệm vụ bây giờ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ít nhất, mức độ nguy hiểm đã giảm đi đáng kể.
…
Năm thứ bảy của thế giới mạt thế, vào tháng thứ ba sau khi Cố Trì và những người khác trở về từ Ngự Hồ Thành, Liên minh Nhân loại lần đầu tiên công bố loại thuốc có khả năng chữa trị virus zombie, và sau đó một tháng đã bắt đầu tiến hành sản xuất.
Kể từ ngày ấy, nhân loại đã thành lập nên chiến dịch tiêu diệt toàn diện đối với những con zombie cấp thấp. Có thuốc vaccine zombie, Liên minh đã trang bị súng ống và vũ khí cho một số người bình thường tham gia vào Liên minh Nhân loại, nhân loại đã có được đội quân đầu tiên mạnh mẽ được hình thành từ những người không có dị năng.
Tuy nhiên, nguồn gốc ban đầu của thuốc vaccine thì chỉ có một thành phần rất nhỏ trong tầng lớp quản lý cao cấp của Liên minh biết đến.
Cộng với năng lực siêu phàm mà Trì Anh thể hiện ở Ngự Hồ Thành, Liên minh đã đặc biệt tiến hành đánh giá năng lực của cô, và kết quả đánh giá là – Không xác định.
Ngay cả tiêu chuẩn của những dị năng giả cấp chín hiện tại của Liên minh cũng không thể so sánh ngang hàng với cấp độ dị năng của cô.
Trì Anh bỗng dưng bị gán cho danh hiệu “Dị năng giả cấp mười”, khiến cô có chút ngơ ngẩn.
Cô không rõ danh hiệu này mang lại kết quả gì, nhưng số lần bị ép rời khỏi đội ngũ thì ngày càng nhiều.
Cố Trì và những người khác thuộc đội thám hiểm, cho dù tốc độ của xe địa hình có nhanh đến đâu, thì từ thành phố này đến thành phố khác cũng phải mất nửa ngày hoặc thậm chí lâu hơn. Nhưng rõ ràng dị năng của Trì Anh phù hợp hơn với đội tiêu diệt zombie cấp thấp…
Vì vậy, sinh hoạt hàng ngày của họ trở thành một chuỗi lặp đi lặp lại: di chuyển, giết zombie, Trì Anh được trực thăng của Liên minh đến đón đi, di chuyển, giết zombie, rồi lại thấy trực thăng của Liên minh đưa cô trở về…
Rõ ràng Tổng bộ cử Trì Anh đi thực hiện nhiệm vụ nhiều hơn hẳn so với các dị năng giả khác, thậm chí có lúc khiến cô bận rộn hơn cả Cố Trì.
Thời gian lâu dần, các thành viên của Liên minh Nhân loại đều biết rằng, người sở hữu năng lực cấp cao nhất trong Tổng bộ là một cô gái.
Mỗi lần cho cô ra ngoài, đồng nghĩa với việc toàn bộ một thành phố sẽ bị tàn sát.
…
Nhân loại tuyên bố bắt đầu phục hồi nền văn minh vào năm thứ tám của thế giới mạt thế.
Dù rằng các zombie cấp thấp vẫn chưa được xử lý hoàn toàn, nhưng rõ ràng nhân loại đã có vũ khí lợi hại nên không còn phải sợ hãi chúng nữa. Việc tiêu diệt triệt để zombie chỉ còn là vấn đề thời gian.
Năm nay Trì Anh, Cố Trì và những người khác cũng cảm thấy nhẹ bớt gánh nặng hơn so với các năm trước.
Số lượng zombie đã bị tiêu diệt hơn nửa, cộng với sự phát triển nhanh chóng của các đội ngũ được Liên minh đào tạo trong năm này.
Vì vậy, như Cố Trì, Lục Vân Phi… Cùng các thành viên từng thuộc đội thám hiểm, cơ bản rất ít khi phải ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
Nhờ vào kinh nghiệm phong phú, Mục Vũ và những người khác hầu như đều đã từ chức vụ thành viên trước đây trở thành đội trưởng hoặc chỉ huy cấp trung của các nhóm khác nhau.
Ngược lại, từ giờ trở đi, Vân Linh gần như đã trở thành người bận rộn nhất trong Tổng bộ.
Việc phục hồi nền văn minh trước tiên cần có những giống cây có thể đảm bảo lương thực, sau đó là một số loài có tỷ lệ sống sót thấp cần được chăm sóc tỉ mỉ, mà Vân Linh hoàn toàn đáp ứng được nhu cầu này. Thậm chí, ngay cả những dị năng giả hệ Mộc cấp bậc cao nhất trong Liên minh cũng không thể so sánh với khả năng sinh sản giống cây của cô.
Từ một cuộc sống nhàn nhã, Vân Linh – Một nhân viên xuất sắc của Liên minh, buộc phải bận rộn tối mắt tối mũi.
Thỉnh thoảng, khi có chút thời gian rảnh, cô sẽ chạy đến tìm Trì Anh để than phiền.
Thế giới dần dần trở nên tốt đẹp hơn, họ đang từng bước tiến gần đến cuộc sống ổn định như trước khi tận thế xảy ra.
【Ký chủ.】Hệ thống đột ngột lên tiếng.
【Kết quả định giá thế giới của ký chủ đã được công bố.】
Trì Anh, đang nằm trên giường, lập tức lật người, ngạc nhiên hỏi: Nhưng tận thế chưa kết thúc mà?
【Vận mệnh của thế giới mạt thế đã cơ bản trở về đúng quỹ đạo, chỉ cần thêm vài năm nữa, nền văn minh nhân loại thậm chí có thể khôi phục hoàn toàn như bối cảnh trước tận thế. Vì vậy, không cần phải chờ hẳn đến ngày cốt truyện kết thúc.】
Trì Anh gật đầu, nhất thời ngẩn người.
【Ký chủ, ngài có muốn trở về thế giới của ngài không?】
Trì Anh nhìn đồng hồ, vừa đúng giờ ăn trưa. Cô nhẹ nhàng lắc đầu.
【Được rồi.】Hệ thống cũng không quá bất ngờ với sự lựa chọn của cô.
Không hiểu vì sao, Trì Anh bỗng nảy sinh một cảm xúc mang tên “Nhớ nhung”.
Trong thế giới trước đây của cô, có rất nhiều người chơi dễ thương từng đồng hành cùng cô, đột nhiên biết rằng mình không còn cơ hội gặp lại họ, khiến cô cảm thấy hơi buồn.
Cô nhíu mày, đứng dậy bước ra khỏi cửa phòng.
Trì Anh đã ở bên Cố Trì một năm, hoàn toàn quen với việc ăn trực ở phòng Cố Trì.
Giờ đây, mỗi ngày cô đều đi sang nhà bên cạnh ba lần, việc này đã trở thành thói quen.
Cố Trì mở cửa cho cô.
Anh vừa tắm xong, giữa tiết trời mùa đông lạnh lẽo, nhưng hai tai anh lại đỏ bừng, hơi nước trên da đọng lại vẫn còn tỏa ra hơi ấm.
Trì Anh đứng bên ngoài cửa, chỉ liếc một cái, lập tức vội vàng quay sang chỗ khác, không dám nhìn về phía anh thêm một lần nào nữa.
“Có chuyện gì thế?”
Cô bỗng quên mất mục đích đến đây, ấp úng không thể nói được câu nào.
Cố Trì chăm chú nhìn xoáy tóc của cô vài giây, những đầu ngón tay kẹp chặt cửa tự dưng siết lại.
“Vào trong rồi nói nhé?”
“Không không không… Không có gì nữa đâu!”
“…”
Cố Trì chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh cứ thế lặng lẽ quan sát Trì Anh, hơi ấm từ cơ thể tỏa ra khiến cô không thể diễn tả nổi cảm giác thoải mái đến kỳ lạ.
Như bị quyến rũ, Trì Anh bước lên một bước nhỏ. Cô cứ thế vượt qua ngưỡng cửa.
Cố Trì lùi lại nửa bước, Trì Anh ngẩn ra rồi lại tiến thêm một bước.
Cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Anh cúi người xuống, tay vươn ra đặt bên cửa gần như bao quanh toàn bộ cơ thể cô bên trong.
“Trì Anh…”
Trì Anh vẫn đang trong trạng thái ngẩn ngơ.
Cố Trì: “…”
Anh bật cười, bầu không khí quyến rũ ấy bỗng chốc tan vỡ.
“Em có thấy đói không?”
Trì Anh gật đầu lia lịa, lúc này cô mới nhớ ra mục đích qua đây là vì tới bữa ăn.
Cô chạy đến khu bếp, giúp đỡ anh mang bát đĩa cùng món ăn ra bàn.
Ngồi xuống, cô múc một thìa canh củ cải nóng hổi, đó là món mà Vân Linh mới trồng trong nhà kính của Cố Trì.
Cố Trì ngồi bên cạnh cô, nhưng ánh mắt lại lén nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết từ lúc nào đã có tuyết rơi.
“Trì Anh, tuyết rơi rồi.”
Trì Anh bỏ bát xuống, hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
“Ui, tuyết kìa!” Cô vui vẻ reo lên.
Dù đã vào giữa mùa, nhưng đây lại là trận tuyết đầu tiên của mùa đông này.
Cố Trì ngẩng mắt, thấy cô gái trước mặt đang chăm chú ngắm nhìn cảnh tuyết rơi bên ngoài, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến anh không khỏi thất thần.
Trì Anh quay lại, hỏi: “Sao vậy?”
Anh mới thu hồi ánh mắt, tâm trạng trong đáy mắt vô thức trở nên dịu dàng.
“Không có gì.”
Khoảnh khắc Trì Anh cúi mặt xuống, môi cô khẽ cong lên.
Cô đã có vô số trải nghiệm ảo với các game thủ và những điều lãng mạn mà họ mang đến. Nhưng thế giới mạt thế ngay trước mắt này lại thật đặc biệt, khiến cô bị cuốn mãi.
Cô muốn ở lại đây, cùng người đàn ông trước mặt ngắm nhìn tuyết rơi thêm nhiều lần nữa.
【Hoàn chính văn】