Ngày hôm đó, Trì Anh vẫn như thường lệ qua nhà bên cạnh để dùng bữa.
Khi Cố Trì mở cửa cho cô, nụ cười của anh còn dịu dàng hơn mọi khi.
Bởi vì Trì Anh chỉ cao tới cằm của anh, cô không ngẩng đầu lên, nên cũng không chú ý đến điều đó.
Trì Anh rất tự nhiên bước vào bếp nhìn qua một lượt, phát hiện ra bữa cơm hôm nay có nhiều món hơn bình thường, trên bàn còn đặt một số món dưa và thịt đã được muối sẵn, có vẻ là chuẩn bị cho ngày mai.
Cô nhìn Cố Trì, chỉ vào mấy món ăn thịnh soạn, thắc mắc: “Có khách hả?”
“Không, chỉ là chuẩn bị cho ngày mai thôi.”
“Ngày mai là ngày gì cơ?” Trì Anh ngơ ngác.
Cố Trì nheo mắt lại: “Không phải em quên đấy chứ?”
Tim Trì Anh bỗng hẫng vài nhịp.
Cô lại quên điều gì rồi sao?
【Kỷ niệm ngày… Kỷ niệm ngày!】Hệ thống hoảng hốt nhắc nhở.
“Ôi ôi ôi! Đúng rồi, là kỷ niệm hai năm chúng ta ở bên nhau!” Trì Anh vội vàng trả lời.
Toàn thân Cố Trì thả lỏng, nét mặt cũng dịu dàng hơn một chút: “Em vẫn nhớ ngày mai là ngày gì à…”
Trì Anh lắc đầu như trống bỏi, lúng túng giải thích: “Không thể quên, không thể quên được.”
“Ừm.” Cố Trì xoa xoa tóc cô: “Ra ăn thôi.”
“Vâng!”
Ánh mắt Cố Trì vô thức lướt về phía tủ gỗ trong căn phòng, có chút hồi hộp.
Hy vọng cô sẽ thích món quà ngày mai.
Vài đêm trước đó.
Lục Vân Phi vừa rửa mặt xong, nằm trên giường đọc sách.
Kể từ khi được phong làm chỉ huy trung cấp, anh không chỉ thực hiện nhiệm vụ mà còn phải hướng dẫn những dị năng giả cấp thấp hơn, dạy họ cách sử dụng năng lực của mình.
Cốc cốc cố.
Anh bỏ sách xuống, đứng dậy rời khỏi giường.
Mở cửa ra, anh ta có chút ngạc nhiên.
“Đội trưởng, sao cậu lại đến đây?”
Cố Trì ho nhẹ một tiếng: “Tôi có một việc muốn hỏi cậu.”
Anh bước vào trong.
Lục Vân Phi định đi rót nước tiếp đãi, nhưng bị Cố Trì ngăn lại: “Không cần đâu, tôi chỉ hỏi vài câu đơn giản thôi.”
“Ôi, cậu nói đi.” Lục Vân Phi đặt bình nước xuống.
“Cậu biết, tặng quà thì nên tặng cái gì tốt nhất không?”
Biểu cảm của Lục Vân Phi đột nhiên thay đổi, khóe miệng bỗng nhếch lên một nụ cười tinh quái.
“Sao? Cậu định tặng Trì Anh à?”
Cố Trì gật đầu.
“Ồ, nếu tặng quà cho con gái, cậu nên đi hỏi Mục Vũ. Tôi có bao giờ tặng quà cho phụ nữ đâu, chỉ riêng những chuyện xử lý trong Liên minh đã đủ khiến tôi bận tối mặt rồi.”
Cố Trì mím môi: “Mục Vũ và Trì Anh có quan hệ tốt, hơn nữa cô ấy không giỏi giữ bí mật. Tôi sợ cô ấy sẽ lỡ miệng nói ra.”
Lục Vân Phi đồng tình: “Về việc này tôi cũng phải công nhận, Mục Vũ cứ mở mồm là y như rằng cả thiên hạ đều biết.”
Anh ngửa đầu suy nghĩ.
“Thông thường, khi tặng quà, nên tặng theo sở thích. Cậu chắc chắn biết Trì Anh thích gì chứ?”
Cố Trì cúi đầu suy tư.
“Cậu cứ tặng thứ cô ấy thích là được.”
Cố Trì như bừng tỉnh, sau một lúc mới lên tiếng: “Tôi đã có ý tưởng rồi.”
Ở một bên khác, Trì Anh nằm trên giường, đang bàn bạc với hệ thống về phương án khẩn cấp.
Trì Anh hoàn toàn mông lung: Làm thế nào bây giờ? Ngày mai phải tặng anh ấy món quà gì đây?!
Cố Trì có lẽ không quá quan tâm đến việc cô có tặng quà hay không, nhưng cô vẫn nhớ, món quà nhỏ mà cô vô tình tặng cho anh trước đó đã bị anh cất vào ngăn kéo đầu giường và vẫn chưa lấy ra cho đến bây giờ!
Chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể sẽ thất vọng, Trì Anh liền cảm thấy mình như một tội nhân phạm lỗi không thể tha thứ.
Hệ thống giúp cô đưa ra ý tưởng:【Theo dữ liệu của hệ thống, trong những ngày kỷ niệm, thường tặng cho nam giới đồng hồ, cà vạt là nhiều nhất, các sản phẩm điện tử như bàn phím đứng thứ hai. Tất nhiên, hiện tại nhân loại đang đi lùi, nên các sản phẩm điện tử có thể trực tiếp bị loại bỏ.】
Trì Anh nhíu mày: Một ngày thôi, làm sao tôi có thể tìm được đồng hồ và cà vạt đây?
Hệ thống cũng gặp khó khăn:【Đúng vậy.】
【Vậy ký chủ có muốn thử tặng theo sở thích không?】
Trì Anh khó hiểu: Ý cậu là gì?
【Ngài hãy nghĩ xem Cố Trì quan tâm nhất đến điều gì, thì ngài tặng cái đó thôi!】
Tặng theo sở thích… Quan tâm nhất…
Trì Anh lật người lại, nhìn lên trần nhà suy nghĩ một lát, bỗng dưng sáng mắt lên.
Ngày hôm sau.
Sau khi ăn uống xong ở phòng Cố Trì, Trì Anh lặng lẽ chờ thời cơ để trao món quà mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho anh.
Cố Trì ngồi thẳng dậy, giả vờ vô tình từ túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu đen.
“Khụ, khụ, khụ, quà này.”
Trì Anh hơi ngẩn ra, đưa tay nhận lấy.
Cô cảm thấy lo lắng.
May mà cô cũng đã chuẩn bị.
Cô mở nắp chiếc hộp nhỏ, đôi mắt hạnh tròn xoe lập tức mở to.
Đẹp quá…
Một cây thánh giá sao?
Cô nhìn chằm chằm vào cây thánh giá cực kỳ tinh xảo, lặng thinh không nói gì.
Trì Anh cảm thấy tâm trạng của mình có chút kỳ lạ, vừa vui mừng, lại vừa khỏ tả mà chính cô cũng không thể giải thích nổi.
Lúc đó, Trì Anh vẫn chưa biết cảm giác ấy được gọi là “Nhận được quà từ một trai thẳng”.
Cô chỉ hơi tiếc nuối.
Tiếc quá… Cô không phải là tín đồ Cơ đốc giáo, nên không thể đem thứ này ra ngoài khoe khoang.
“Có thích không?” Cố Trì nhìn cô, cực kỳ hy vọng.
“Thích.” Trì Anh gật đầu.
Dù có chút mơ hồ, nhưng cảm xúc vui vẻ vẫn chiếm ưu thế.
“Em cũng có quà tặng cho anh, nhắm mắt lại đi.”
Cố Trì nhất thời cảm nhận được tai mình đang nóng bừng, nhưng vẫn nghe lời nhắm mắt lại.
Trì Anh từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh, vừa định mở miệng bảo anh mở mắt thì nhìn thấy hàng mi dài rủ xuống của Cố Trì, đột nhiên do dự một lát.
Cô tiến đến gần anh, nhón chân lên, hôn nhẹ lên bờ môi đối phương.
Cố Trì giật mình, hàng mi chớp chớp, vô thức muốn mở mắt.
“Nhắm mắt mà!” Trì Anh xoa xoa gương mặt nóng bừng của mình.
Khi cảm giác khuôn mặt đã trở lại bình thường, cô mới nhỏ giọng nói: “Được rồi.”
Cố Trì mở mắt ra, nhìn thấy Trì Anh với gương mặt ửng đỏ.
Anh khẽ ho một tiếng, cố gắng di chuyển ánh mắt sang chiếc hộp quà trong tay cô.
Anh đưa tay nhận lấy, mở ra.
Bên trong là một viên… Tinh hạch zombie rất đẹp.
Cố Trì: “…”
Anh mãi không thể thốt nên lời.
“Cảm ơn, anh… thích món quà này.”
Trì Anh quan sát biểu cảm của anh, nhắm mắt lại nói: “Anh nói dối, rõ ràng là anh không thích.”
Cố Trì chỉ mím môi.
Phải diễn tả sao nhỉ, cũng không đến nỗi là không thích…
Nhưng đúng là, nó có phần vượt quá nhận thức của anh.
Hệ thống thay Trì Anh lên tiếng bênh vực:【Thật là, đây chính là viên tinh hạch mà ngài đã phải tranh thủ vào đêm khuya đi chém một thành phố zombie để lấy đấy!】
Hệ thống hồi tưởng lại cảnh tối qua, Trì Anh đã san phẳng một thành phố zombie giữa đêm.
Ừm… cũng có chút cảm giác “Vì một người mà diệt một thành”.
Hơn nữa, thứ mà Cố Trì quan tâm nhất không phải chính là zombie sao?
Trì Anh không nói thêm, chỉ lén lút nhìn viên tinh hạch, ánh mắt vô thức di chuyển xuống dưới viên tinh hạch một chút.
Cô đưa tay, vội vàng đóng nắp lại.
“Chỉ cần anh đừng vứt nó đi là được.”
“Sao có thể chứ…”
“Em phải về trước, lát nữa bộ phận còn có việc tìm em!” Trì Anh quay người, vội vã rời đi.
Cố Trì nhìn bóng dáng hối hả của cô, cảm thấy hơi khó hiểu.
Sao phải vội vàng như vậy?
Anh lại mở chiếc hộp quà, nhìn thêm vài lần vào viên tinh hạch.
Ừm… Nếu bỏ qua việc nó là tinh hạch zombie thì thực ra cũng rất đẹp.
Anh dùng đầu ngón tay chạm vào, định nhấc lên để xem xét, nhưng bỗng phát hiện ở giữa viên tinh hạch có một khe hở.
Đó không phải là một viên tinh hạch độc lập, mà là một viên tinh hạch hoàn chỉnh bị chia thành hai nửa.
Cố Trì nhăn mặt, anh muốn nhấc nó lên để khám phá, nhưng lại bị một lực cản vô hình bất ngờ chặn lại.
Anh nhíu mày, gia tăng lực đạo.
Cuối cùng cũng chinh phục được viên tinh hạch, điều bất ngờ là, dưới hai nửa viên tinh hạch đó có một cặp nhẫn bằng bạc, một lớn một nhỏ.
Là hai chiếc nhẫn, trên đó gắn hai nửa của viên tinh hạch zombie.
Cố Trì chợt cảm thấy tim mình đập mạnh, đầu óc thoáng chốc trống rỗng.
Anh đứng im một lúc, bất chợt bừng tỉnh, quay người chạy ra ngoài.
“Trì Anh…”
Anh hối hả chạy nhanh, chỉ mấy bước đã đến phòng bên cạnh, nhưng cửa đã khóa.
Ngón tay anh hơi run rẩy mà gõ cửa: “Trì Anh!”
“Trì Anh!”
Tuy nhiên, cô gái nhút nhát hôm nay chắc chắn sẽ không mở cửa cho anh.
【Hoàn phần ngoại truyện】
———
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng chúc phúc cho nam nữ chính trong thế giới đó mãi mãi ngọt ngào và hạnh phúc!!!
【Hoàn】