Chuong 106: Cam Tinh Chau
Chuong 106: Cam Tinh ChauChuong 106: Cam Tinh Chau
"Đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi”
Triển Hào dùng sức giẫm đạp tàn thuốc dưới chân, bộ dạng không sao cả nói.
"Căn hộ phú dân, tâng năm, nhưng có lẽ qua hai ngày nữa chúng tôi sẽ không còn ở đó nữa."
Lý Ngôn Hề thành thật trả lời, những người nhóm Triển Hào này cho cô cảm giác cũng không tệ lắm, cô cảm thấy chuyện này cũng không có gì để giấu diếm.
Lúc này, có người báo cáo những người sống sót đã chuẩn bị xong, mà mấy đội viên cứu viện hỗ trợ đào tinh hạch cũng đều cầm tinh hạch đào xong đi tới, đoàn người lúc này mới tính toán rời đi.
Lê Hiểu Tình còn đang mê man, Phục Anh không khỏi cảm thấy Triển Hào có phải xuống tay quá nặng hay không, Lê Hiểu Tình ở trong lòng cô ấy luôn rất yếu đuối.
"Cô ấy cũng mệt mỏi, để cô ấy nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Lý Ngôn He nói.
Trong căn phòng đầy cơ thể tang thi kia căn bản cũng không có chỗ nghỉ ngơi, cô không biết Lê Hiểu Tình mấy ngày nay một mình ở đây như thế nào, nói thật cô cũng không đồng tình với người tên Trương Đình kia, bao gồm cả hai người đàn ông khác thoạt nhìn đứng ngoài cuộc.
Cô muốn nói cho Lê Hiểu Tình biết, người chết trong bộ phim này cũng chỉ là thoát game mà thôi, nhưng đây là chuyện không có khả năng.
Cô nhớ rõ lúc trước sau khi bộ phim này phát sóng xong, rất nhiều diễn viên chết trong phim vẫn chưa thể từ thế giới trong phim đi ra, thậm chí còn lưu lại bóng ma ác mộng.
Cho nên thật ra cô cho rằng loại phim truyền hình nhập vai trong AI này cũng không phải thứ tốt gì, thật không biết Lương Mộng Giai từ đâu tìm ra loại hợp tác này, càng không biết là ai phát triển ra kho AI, chờ lân này có thể thành công đi ra ngoài, cô cũng nhất định phải hiểu rõ những vấn đề này...
"Lần này nữ chính thật đúng là không làm cho người ta thất vọng đâu."
Cam Tinh Châu chơi đùa với một tuốc nơ vít đã bị hắn mài phẳng, dùng tay kia chống cằm nói.
"Tôi đã đưa cảm xúc phức tạp do số 026 tạo ra vào chương trình, còn cần tiếp tục thu thập số liệu tiếp theo không?"
Trong cùng một căn phòng, một thanh niên liên tục gõ bàn phím hỏi.
"Tiếp tục thu thập ah, tại sao không? Càng có nhiều dữ liệu thì càng tốt, đây mới là ý nghĩa của việc chúng ta khai thác bộ phim này”
Cam Tinh Châu nói.
"Hiểu được, nhưng trạng thái số 026 cho thấy cô ấy sắp tỉnh lại, cũng là bởi vì cảm xúc mâu thuẫn ở bên trong tạo thành, tôi sẽ thử lại để cho cô ấy kết nối với kho AI."
Tạ Bác Văn trả lời, người hắn nhắc tới là Lương Hiểu Tình, đại khái bởi vì tinh thần bị đả kích quá lớn, tuy rằng không có bất kỳ vết thương trí mạng nào, nhưng trạng thái có vẻ muốn thoát game.
"Ừm, ép cô ấy trở lại cho tôi, nếu đã ký hợp đồng với Cam Lâm, vậy trong khoảng thời gian này, tất cả dữ liệu do bọn họ sinh ra cảm xúc, đều là của Cam Lâm chúng ta."
Cam Tinh Châu híp mắt nói.
"Được, trưởng khoa."
Sắc mặt Tạ Bác Văn không có bất kỳ biến hóa gì, phảng phất như hết thảy những chuyện xảy ra trong phim đều không liên quan đến hai người, mà những thứ kia ở trong mắt hắn, cũng đều hóa thành một chuỗi số liệu và mã hóa tiếng Anh bị nhập vào một đĩa CD đặc chế....... Lúc Lê Hiểu Tình tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một chiếc xe xa lạ, bên cạnh còn có Phục Anh cùng Lý Ngôn He.
"Hiểu Tình rốt cuộc chị cũng tỉnh? Ở đây có đau không?"
Phục Anh thấy Lê Hiểu Tình từ từ tỉnh lại, lập tức quan tâm hỏi, nhưng chỗ sưng đỏ vừa mới bị Triển Hào đánh gân như đã biến mất.
"Tôi... Cho rằng lúc trước tôi đang nằm mơ, rõ ràng vừa roi cũng sắp tỉnh lại, thì ra đây mới là chân thật sao?"
Lời nói của Lê Hiểu Tình khiến Lý Ngôn Hề khẽ nhíu mày, cảm giác sắp tỉnh lại trong kho AI đích xác chính là cảm giác sắp tỉnh mộng, chẳng lẽ vừa rồi cô ấy thật sự vào trạng thái sắp tỉnh lại?
Nhưng có lẽ là Lê Hiểu Tình bị đả kích quá lớn vì chuyện của Đoàn Vũ, cho nên mới...
"Chị Hiểu Tình, chúng ta đã từ nơi đó đi ra, đội cứu hộ bọn họ đều trở về, bọn em định dẫn chị đến nơi bọn em ở.' Lý Ngôn Hề ở một bên giải thích.
Không ngờ Lê Hiểu Tình lại chống đầu nở nụ cười: "Nhìn tôi làm ra loại chuyện này, các em còn dám mang kẻ điên như tôi trở vê? Lá gan ngược lại đã trở nên lớn hơn rồi."
Trương Đào đang lái xe thiếu chút nữa đạp phanh gấp, cho nên con dao kia thật sự là người phụ nữ này chuẩn bị trước, hơn nữa còn cố ý làm người phụ nữ kia làm bị thương?
Phụ nữ thật khủng khiếp.
Trương Đào nghĩ thầm, nhưng lập tức nghĩ đến mình đang "lái xe không có giấy phép", cũng vội vàng nghiêm túc lái xe.
"Hiểu Tình, bọn em đã biết mọi chuyện, Trương Đình kia đã chết, chị đừng chìm sâu vào những chuyện đó nữa, được không?”
Phục Anh hoàn toàn không cảm thấy Lê Hiểu Tình rất điên cuồng, bởi vì cô biết Đoàn Vũ đối với Lê Hiểu Tình quan trọng thế nào.
Lê Hiểu Tình không nói gì, quay đầu dựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đây là lần đầu tiên ra ngoài sau khi động đất và quái vật xuất hiện, thì ra thế giới bên ngoài cũng biến thành bộ dạng này.
Trên đường có thể thấy thi thể bị gặm thành bộ xương, máu đen văng khắp nơi, khắp nơi còn có tang thi xấu xí tùy thời có thể đụng phải xe bọn họ.
"Vậy tại sao các em lại ở cùng với đội cứu viện kia? Nếu các em đã có chỗ ở rồi."
Lê Hiểu Tình không trả lời Phục Anh, mà hỏi.
"Vì sống còn."
Lý Ngôn Hề không biết nên giải thích chuyện tinh hạch như thế nào, dứt khoát nói như vậy.
Để sống?
Để sống trong một thế giới như thế này?
"Cũng rất thích hợp, thế giới không có anh ấy, chính là thế giới tận thế như vậy, chị cũng chỉ xứng đáng sống trong thế giới này..."
Lê Hiểu Tình lam bẩm.
Nghe Lê Hiểu Tình nói như vậy, Lý Ngôn Hề và Phục Anh ngược lại tạm thời yên tâm, Lý Ngôn Hề nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước ở bệnh viện, không khỏi tò mò hỏi: "Chị Hiểu Tình, chị là dị năng giả đúng không?”
"Dị năng giả là cái gì?" Lê Hiểu Tình quay đầu khó hiểu nhìn hai người.
"Giống như là như vậy, có thể biến ra đồ vật, đương nhiên cũng có thể giống như Ngôn He biết nơi nào có tang thi"
Cố Dao vội vàng giải thích, tiếp theo trong tay liền ngưng tụ ra một quả cầu nước trong suốt, cảnh tượng mới lạ này làm cho Lê Hiểu Tình cũng nhớ tới chính mình gần đây có chút kỳ quái.
"Chị không biết biến ra đồ đạc, nhưng mà..."
Lê Hiểu Tình mặt không đổi sắc lấy ra một cái trâm cài ngực cắt qua cổ tay mình, nhưng chỉ vài giây mà thôi, vết thương kia lại tự mình khép lại.
"Chức năng chữa trị?!"
Cao Viễn rốt cuộc từ phía sau đám đồ lộn xôn lộ ra cái đầu, Lê Hiểu Tình có dị năng này quá tạo ra cảm giác an toàn, nói như vậy sẽ không cần sợ bị tang thi cắn nữa?
"Hiểu Tình, chị vốn là tiến sĩ y khoa, hiện tại còn có dị năng trị liệu, thật sự là trùng hợp rồi." Phục Anh cười nói.
"Vậy vết thương của người khác cũng có thể chữa trị sao?"
Lý Ngôn Hề làm bộ như lần đầu tiên nhìn thấy dị năng như vậy, tò mò hỏi.
"Không biết, chị cũng mới phát hiện hai ngày gần đây, dù sao, nơi đó chỉ có một mình chị a...' Lê Hiểu Tình buồn bã nói.
"Cao Viễn, tay duỗi tới." Phục Anh lập tức ra lệnh.
"Không cần mà..."
Tại sao mỗi lần bị thương luôn là anh ta? Cao Viễn ở trong xe kêu rên.