Chuong 120: Tong Thanh Van
Chuong 120: Tong Thanh VanChuong 120: Tong Thanh Van
"Hóa ra cô chính là Ngôn Hề, Quý Thành hay nhắc tới cô lắm đó."
Câu đầu tiên Tống Thanh Vận nói với Lý Ngôn Hề khiến Phục Anh và Lê Hiểu Tình nhịn không được trợn trắng mắt.
Nghe một chút, trà xanh này chui từ đâu ra thế?
"Chào cô, tôi là Lý Ngôn Hề."
Lý Ngôn Hề mặt không cảm xúc đáp. Từ giờ trở đi, cô chỉ muốn làm một người mặt liệt an tĩnh.
Tống Thanh Vận có chút xấu hổ, đối phương nói xong thì nhìn vào bên trong khu tái định cư, tựa hồ như hoàn toàn không biết cô ta.
Không được, hôm nay cô ta có nhiệm vụ, cô ta đã hứa với anh họ sẽ khuyên nhủ những người này ở lại đây.
"Quý Thành, khoảng thời gian này phải làm phiền anh rồi. Anh có thể dẫn chúng tôi đến gặp mẹ và anh trai tôi không?”
Lý Ngôn Hề đi thẳng vào chủ đề, hơn nữa cô dùng chính là "Chúng tôi".
"... Được, dì Tào cũng đang chờ cô, tôi dẫn cô qua đó trước."
Quý Thành nói xong, lập tức ra hiệu với Tống Thanh Vận, để cô ta tiếp tục chiêu đãi mấy người Phục Anh.
"Vậy Ngôn He, cô đi thăm dì với anh trai trước, tôi dẫn bọn họ đi tham quan nơi này một chút nhé." Tống Thanh Vận nói.
"Không cần, chúng tôi không thấy hứng thú với nơi này, chúng tôi sẽ đi đón dì với Ngôn Hề." Phục Anh trực tiếp cự tuyệt.
Căn nhà đổ nát này thì có gì đẹp, giờ phút này cô ấy còn phát hiện có rất nhiều người sống sót được giải cứu đang đứng trên lâu, mà bọn họ bị những người đó vây quanh, cảm giác không thoải mái tí nào.
"Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi đi cùng nhau là được rồi, không cần dẫn chúng tôi đi tham quan đâu, thật sự không cần." Cao Viễn cũng khách khí cự tuyệt.
Thấy đoàn người quá kiên trì, Tống Thanh Vận bất đắc dĩ nhìn Quý Thành, đành phải dẫn người đi vào.
Hy vọng Tào Lệ có thể thuyết phục bọn hol
Sau khi Lý Ngôn Hề gặp Tào Lệ và Lý Tinh Hải, cô phát huy hết khả năng mà mình đã ấp ủ từ trước, diễn xuất vô cùng nhuần nhuyễn, hai vị trước mắt chính là người thân duy nhất của cô trong vở kịch này.
Nhìn hốc mắt phiếm hồng và vẻ mặt vui mừng khi được đoàn tụ với người thân của Lý Ngôn Hà, Cố Dao lại nhịn không được trào nước mắt.
Không biết người nhà cô ấy thế nào rồi.
"Đừng khóc, cho cô cái này."
Trương Đào nhét vào tay Cố Dao một gói khăn giấy, không biết lấy ra từ chỗ nào.
"Ừ, chỉ là tôi có chút cảm động. Nghe nói trước kia người nhà họ Hề làm rất nhiều chuyện quá đáng, nhưng dù thế nào cũng vẫn là máu mủ tình thâm thân tình...' Cố Dao cảm khái nói.
Chỉ là ở lúc cô ấy còn chưa kịp tiếp tục cảm thán thì một giọng nói sắc nhọn vang lên. "Chúng tôi không đi. Ngôn Hề, con cũng không được đi, con phải ở lại đây với mẹ và anh con, biết chưa hả?" Tào Lệ lớn tiếng nói. "Mẹ... Con và bạn bè đã lên kế hoạch rồi, chỗ này không thích hợp cho chúng ta ở lại." Lý Ngôn Hề sốt ruột, muốn tiếp tục khuyên bảo hai người cùng rời đi với mình, nhưng nhanh chóng bị Lý Tinh Hải đánh gãy. "Em gái, mẹ vì muốn tốt cho em thôi. Mấy con zombie bên ngoài đâu phải trò đùa. Em ở lại đi, anh trai sẽ bảo vệ cho em." Lý Tinh Hải vỗ ngực nói. Phục Anh trợn trắng mắt, chỉ bằng hắn? Hắn mà có thể bảo vệ Ngôn Hề à? Đừng đùa. [ Hai người kia không đi thì thôi, dù sao cũng có phải thứ tốt lành gì đâu] [ Lý Ngôn Hề đều tới đón bọn họ, bọn họ còn không đi, đúng là một đám ngu xuẩn] [ Đừng quên Tào Lệ là người trọng nam khinh nữ, bà đã từng bán con gái mình] [ Không đi càng tốt, nào có người mẹ nào như bà ta. Chắc lại muốn dựa vào con gái để đi dụ dỗ đàn ông ] [ Nếu nhóm nhân vật chính thực sự ở lại, bọn họ sẽ dần trở thành công cụ hình người... ] L..] "Mẹ, anh trai, bây giờ con đã có năng lực để bảo vệ cho hai người. hai người thật sự không đi theo con à?" Lý Ngôn Hề hỏi lại một lân nữa. "Không đi, đánh chết cũng không đi, con ngoan ngoãn ở lại đây với Quý Thành đi, đừng đi theo đám bạn ngu dốt của con ra ngoài làm xằng làm bay nữa." Tào Lệ đã quen nói chuyện như vậy, chanh chua, căn bản sẽ không để ý đến suy nghĩ của những người có mặt ở đây. Mấy người Phục Anh bị coi là đám bạn bè ngu dốt: "..." "Tôi thấy bớt cảm động rồi...' Cố Dao trả khăn giấy còn thừa cho Trương Đào. "Ừ, bọn mình không ngốc" Trương Đào nhận lấy khăn giấy, nói. Quý Thành cũng đi đến, bắt đầu khuyên bảo Lý Ngôn Hề, mà Tống Thanh Vận dứt khoát đứng lên giảng hòa: "Mọi người, trời cũng đã xế chiều rồi, không bằng mọi người ở lại đây một đêm. Buổi tối Ngôn Hề cũng có thể tâm sự với dì, bàn bạc xem nên đi hay ở." "Ngôn Hà, lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hơn nữa anh còn có chuyện muốn nhờ em. Đêm nay ở lại đi, được không?" Quý Thành nhìn chăm chú vào Lý Ngôn He nói. “Chuyện gì?" Cô có thể từ chối không? Có điều Lý Ngôn Hề vẫn hỏi, Quý Thành giúp cô chăm sóc người nhà, nếu không phải chuyện gì quá đáng, cô không ngại trả phần ân tình này cho hắn, như vậy về sau bọn họ không ai nợ ai. "Anh không liên lạc được với ba mình, anh muốn em đi tìm ông ấy cùng anh." Giọng Quý Thành có chút nghẹn ngào, hắn thật sự ngày càng lo lắng cho Quý Hồng Quang. “Có vị trí mục tiêu không?” Lý Ngôn Hề nhíu mày hỏi, cô nhớ rõ kiếp trước Quý Hồng Quang không hề xuất hiện, cũng không nghe nói đến việc Quý Thành đi tìm ông ta, sao bây giờ Quý Thành lại muốn đi tìm Quý Hồng Quang? "Có, khu nghỉ dưỡng Kiều Tây." Quý Thành trả lời.
"Ngôn Hề, chỗ đó rất xa"
Phục Anh ở một bên nhắc nhở, Quý Thành này đúng là đồ phiền phức. Nơi đó xa như vậy, đến đó không phải là chịu chết à?
"Được, anh quyết định thời gian đi, sau đó nói với tôi một tiếng là được, đúng giờ tôi sẽ đến tụ họp với anh."
Ngoài dự đoán, Lý Ngôn Hề trực tiếp đồng ý.
"Tụ họp? Ngôn Hề, con nói cái gì thế? Con ở luôn chỗ này, đến lúc đó đi cùng Quý Thành là được." Tào Lệ không tán đồng nói.
"Mẹ, con sẽ không ở lại đây. Nếu hai người khăng khăng ở lại chỗ này, con sẽ định kỳ tới thăm mọi người." Lý Ngôn Hề kiên quyết nói.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một tràng cười sang sảng, âm thanh này có chút quen thuộc, Lý Ngôn Hề cảm giác như đã qua mấy đời.
"Nghe nói thanh mai trúc mã của Quý Thành tới khu tái định cư của chúng ta, tôi ghé qua xem thử một chút."
Hướng Minh Chí dẫn theo mấy người Đặng tuấn bước vào, hắn liếc mắt một cái lập tức nhìn về phía Lý Ngôn Hề đưng ở trung tâm.
"Anh họ, để em giới thiệu với anh một chút, vị này chính là Lý Ngôn Hề, rất đẹp đúng không?"
Tống Thanh Vận thân mật khoác tay Lý Ngôn Hà, tỏ vẻ cực kỳ thân thiết với cô giới thiệu.
"Đẹp, rất đẹp, còn đẹp hơn cả em rồi!" Hướng Minh Chí cười lớn nói.
Lý Ngôn Hề mỉm cười, cô cảm nhận được cơ thể Tống Thanh Vận thoáng cứng lại.
Tống Thanh Vận là người để ý đến vẻ ngoài nhất mà cô từng gặp, hơn nữa... Hướng Minh Chí này là cái dạng người gì người cô cũng cực kỳ rõ ràng, nói là tiện đường đến xem, vậy có nghĩa là có chuẩn bị mà đến.
"Ngôn Hề, vị này chính là chỉ huy Hướng, chỉ huy đương nhiệm đội cứu viện số 1." Quý Thành giới thiệu với Lý Ngôn Hề.
"Xin chào, chỉ huy Hướng."
Lý Ngôn Hề lễ phép chào hỏi, trên mặt có chút co quắp, tựa hồ cô không quen với những trường hợp như này.