Chương 121: Muốn cô ở lại
Chương 121: Muốn cô ở lạiChương 121: Muốn cô ở lại
Trong mắt Hướng Minh Chí, cô vẫn còn là học sinh chưa bước chân vào xã hội, nên mới có phản ứng này.
"Ai nha, thân là nhân viên cứu viện, tôi rất thích được nhìn thấy cảnh gia đình đoàn tụ, lúc này tôi cực kỳ có cảm giác thành tựu, ha ha ha”
Hướng Minh Chí nói.
"Đúng vậy đúng vậy, lúc nãy tôi còn suýt khóc đó. Di Tào hẳn là mừng lắm."
Tống Thanh Vận thấy Lý Ngôn Hề chỉ mỉm cười thì cũng không nói tiếp, để giữ bầu không khí, cô ta vội vàng nói.
"Vui, dì rất vui, phải cảm tạ chỉ huy, nếu không nói không chừng đã...
Tào Lệ vừa nghe có người nhắc tới mình, bà ta lập tức tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt. Hình ảnh này rơi vào mắt người không hiểu rõ thì có vẻ ấm áp lại cảm động, nhưng trong mắt Phục Anh và khán giả lại không đẹp de như vậy.
[Đôi mắt khinh khỉnh của Phục Anh thật đẹp]
[ Tôi cũng muốn lật bàn, đám người này đúng là đồ đạo đức giả]
[Đi nhanh đi, e rằng tên họ Hướng này sắp bày ra âm mưu gì đó, tôi thấy hắn ta không phải người tốt đâu]
【.… }
Quý Thành thấy mấy người Lý Ngôn Hề không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên nhìn bọn họ thì không khỏi cảm thấy xấu hổ.
"Ngôn Hề, anh vẫn chưa quyết định thời gian đến khu nghỉ dưỡng, đêm nay mọi người cứ nghỉ lại đây nhé, được không?”
Quý Thành nói.
"Tôi phải bàn bạc với đồng đội một chút, đây không phải chuyện tôi có thể quyết định một mình." Lý Ngôn Hề đáp.
"Sao thế? Cả nhà đã đoàn tụ rồi, bạn bè cô vẫn muối rời đi à?"
Hướng Minh Chí kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy chỉ huy Hướng, chúng tôi còn phải đi hội họp với đồng đội, sẽ không ở lại đây."
Lý Ngôn Hề nói cực kỳ chắc chắn, quả nhiên cô vừa dứt lời, sắc mắt Hướng Minh Chí nháy mắt trở nên khó coi.
"Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người sống sót không muốn ở lại đây, cô đã nghĩ kỹ chưa?"
Hướng Minh Chí thể hiện khí thể của bản thân, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lý Ngôn Hề.
"Đúng vậy, nghĩ kỹ rồi." Lý Ngôn Hề không chút do dự trả lời.
"Mấy người chúng tôi đi hay ở cũng đâu ảnh hưởng đến các người, đúng không? Chẳng lẽ khu tái định cư này bắt buộc phải ở lại à?"
Phục Anh ở bên cạnh rốt cuộc nhìn không được bước lên trước hỏi.
"Ngôn Hề, người bạn này của cô nói chuyện hơi khó nghe rồi. Chỉ huy Hướng quan tâm đến những người sống sót như chúng ta, cho nên mới đích thân lại đây mà thôi, bắt ép cái gì chứ."
Lý Tinh Hải có ấn tượng sâu sắc với Phục Anh, không ngờ cô vẫn ở bên cạnh Lý Ngôn Hề. Nhớ tới mauthuan giữa hai người trước đây, hắn lập tức lên tiếng phản bác.
"Đúng vậy, anh không nên ép mọi người ở lại đâu. Nếu không chúng tôi sẽ rất khó xử đấy." Lý Ngôn Hề cười nói.
Cuối cùng, Hướng Minh Chí không vui rời đi hiện trường. Chuyện của Tào Lệ và Lý Tinh Hải bên này vẫn chưa nói rõ ràng, sau khi Lý Ngôn Hề bàn bạc với mấy người Phục Anh, bọn họ quyết định tạm thời ở lại đây một đêm.
"Hình như tôi không thấy đám Triển Hào đâu."
Cố Dao đứng ngoài cửa nhìn một lần, lại đi ra ngoài làm nhiệm vụ sao? Như vậy thật đúng là quá đáng tiếc, hôm nay bọn không đào được mấy đá quý.
"Cố Dao?"
Giọng nói quen thuộc truyền đến, Cố Dao và Trương Đào quay đầu nhìn lại, phát hiện thế mà lại là Nhậm Vũ Lan cùng ký túc xá?
"Ôi? Thật trùng hợp, các cậu cũng ở chỗ này à?"
Cố Dao thấy bạn cùng ký túc xá vẫn khỏe mạnh thì rất đỗi vui mừng, xem ra người ở đại học Nam Thành đều đã được cứu.
"Đương nhiên, hai ngày sau khi các cậu rời đi, đội cứu viện đã tới cứu bọn tôi. May là tôi không đi theo các cậu, Phục Anh và Lý Ngôn He đâu? Không phải là..."
Nhậm Vũ Lan che mặt cười hỏi, chỉ là trong mắt Cố Dao tình cảnh cô ta không tốt lắm. Nhậm Vũ Lan vẫn luôn chú trọng hình tượng của bản thân, nhưng bây giờ quần áo trên người cô ta thoạt nhìn cũ nát không chịu nổi, hơn nữa còn gầy đi rất nhiều, xương gò má hơi nhô lên.
"Suy nghĩ nhiều rồi, bọn tôi vẫn khỏe."
Phục Anh đi ra, theo bên cạnh là Lý Ngôn Hề, mấy người bao gồm cả Trương Đào trông gương mặt vẫn rạng rỡ như cũ, trông khác hẳn với Nhậm Vũ Lan mỗi ngày chỉ có thể ở chỗ này mơ màng mệt mỏi muốn ngủ.
"Đây là bạn của cô?"
Quý Thành cười hỏi, người quen của Ngôn He ở đây càng nhiều, liên hệ cũng sẽ càng bền chặt, vậy khả năng bọn họ ở lại sẽ lớn hơn.
"Đúng thế, bọn tôi là bạn cùng phòng." Phục Anh đáp.
"Vậy sẽ rất náo nhiệt đây, đêm nay mọi người có thể tụ tập với nhau." Quý Thành nói.
Nhậm Vũ Lan biết Quý Thành, nhưng cô ta chỉ dám đứng từ xa nhìn không dám đến gần. Quý Thành chẳng những là dị năng giả hệ lôi, mà tựa hồ còn có quan hệ mật thiết với đội cứu viện. Sao hắn và nhóm Lý Ngôn Hề có vẻ như có quan hệ rất tốt nhỉ?
"Cái kia, Trân Minh bọn họ... Có khỏe không?”
Trương Đào đột nhiên hỏi Nhậm Vũ Lan.
Trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn lo lắng cho mấy người kia, bây giờ gặp lại Nhậm Vũ Lan, hắn lập tức nhớ tới bọn họ.
"Hóa ra cậu vẫn còn nhớ tới bọn họ, tôi tưởng cậu trọng sắc khinh bạn quên mấy người bọn họ rồi."
Nhậm Vũ Lan nói chuyện không dễ nghe, nhưng cô ta vẫn nói cho Trương Đào biết Trân Minh, Trịnh Vũ và Chu Khải Duệ đã được đội cứu viện cứu ra ngoài.
"Vậy là tốt rôi, cảm ơn"
Trương Đào nghe xong thở hắt ra, không so đo với lời châm chọc mỉa mai của Nhậm Vũ Lan. Dưới sự sắp xếp của Quý Thành và Tống Thanh Vận, mấy người bọn họ được chia vào phòng riêng.
Có điều ba người Phục Anh ba vẫn khăng khăng muốn ở cùng một phòng, nói như vậy càng có cảm giác an toàn. Quách Dung Dung và Lê Hiểu Tình cũng muốn ở chung với nhau, dù sao ở đây đông người phức tạp, một mình ở trong căn phòng thô sơ xa lạ cũng quá khó tiếp thu rồi.
"Ngôn He mẹ và anh trai cậu hình như rất thích nơi này, bọn họ thật sự không muốn đi à?" Cố Dao vừa dọn giường vừa hỏi.
"Đúng vậy, bọn họ kiên quyết... Tớ sẽ cố khuyên bọn họ" Lý Ngôn He mặt ủ mày ê nói.
"Nếu bọn họ nguyện ý ở chỗ này cũng được mà. Tớ thấy nơi này có rất nhiêu người canh gác, cũng khá an toàn"
Phục Anh cảm thấy đây không phải chuyện gì lớn, đúng là đi theo bọn họ có khả năng gặp nguy hiểm tương đối cao.
Ba người Tào Lệ ở căn phòng cách vách, giờ phút này đang lôi kéo Lý Tinh Hải trò chuyện.
"Mẹ nói Quý Thành có ý với Ngôn Hề nhà mình, con còn không tin. Hôm nay thấy rồi chứ, hắn sợ Ngôn Hề sẽ rời đi." Tào Lệ đắc ý nói.
"Mẹ, anh trai, hai người nói gì thế?"
Lý Ngôn Hề bước đến, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
"Ngôn Hề? Con mau tới đây"
Lý Tinh Hải quyết định thừa dịp bây giờ không có ai khuyên nhủ em gái mình, để cô đồng ý ở lại nơi này. Nhưng Tào Lệ nghe được lời Lý Ngôn Hề nói xong, bắt đầu dao động.
"Trước đó con nghe mọi người nói, nơi này đồ ăn và vật dụng thiếu thốn nên mới không tới đây. Nói thật con và đồng đội ở bên ngoài còn có thể tìm được một ít vật tư, ít nhất mỗi ngày sẽ không đói bụng. Nếu mẹ và anh hai người thật sự thực thích nơi này, con sẽ định kỳ mang một ít đồ ăn và vật dụng tìm được ở bên ngoài tới cho hai người."
Lý Ngôn Hề vừa nói vừa lấy ra một đống đồ trong balo.
Mấy thứ này, đa số đều cướp được từ chỗ Lưu Quyên buổi sáng.