Chương 123: Tâm tư của Hướng Minh Chí
Chương 123: Tâm tư của Hướng Minh ChíChương 123: Tâm tư của Hướng Minh Chí
"Có chuyện gì à?”
Phục Anh cảm thấy dường như bọn họ có chuyện muốn nói bèn hỏi.
"Hướng Minh Chí nói chuyện của mọi người cho Phạm Bằng, bao gồm cả chuyện các cô đi đào tinh hạch trước đó nữa. Đúng rồi, chắc các cô vẫn chưa biết tinh hạch là gì nhỉ? Chính là pha lê mà chúng ta đã nhắc đến trước đó." Trương Cẩm Hàng giải thích.
"Hóa ra thứ đó gọi là tinh hạch, có vấn đề gì với việc chúng tôi đi đào tinh hạch à?"
Cố Dao cảm thấy cái tên tinh hạch này khá dễ nghe, gọi là đá quý thì hơi ấu trĩ, gọi là pha lê lại có chút kỳ quái.
"Bên trên rất coi trọng tinh hạch, bọn họ đã bắt đầu ra lệnh cho người thu thập tinh hạch rồi, chỉ là..."
Chỉ là những người thu thập tinh hạch đi một đường đến chỗ đội số hai giết zombie thì chỉ tìm được thi thể zombie...
Ban đầu Trương Cẩm Hàng chỉ cảm thấy chuyện này nghe có vẻ rất buồn cười, hắn và Triển Hào cùng nhau tưởng tượng đến cảnh đám người kia đến nơi mà không đào được tí tinh hạch nào, dù sao đống tinh hạch kia cũng chẳng tới lượt bọn họ.
Thẳng đến khi bọn họ mới biết Hướng Minh Chí kể hết những chuyện hội Lý Ngôn Hề đào tinh hạch ra.
Cho nên hắn và Triển Hào mới đến đây trước để truyền tin cho bọn họ, kẻo lại gặp phải phiền toái không cần thiết.
Lý Ngôn Hề nghe Trương Cẩm Hàng giải thích ý nghĩa của tinh hạch lập tức đã đoán được chuyện gì xảy ra, Đây đúng là tác phong của Hướng Minh Chí, kể cả không dùng đến thì hắn cũng sẽ không trơ mắt để người ta cướp đi.
"Cảm ơn, nhưng chúng tôi không trộm không đoạt, cũng không định ở lại nơi này, nói ra chắc cũng không sao."
Lý Ngôn Hề nói, chỗ này cũng đâu phải ổ cướp, cô cũng khá hiểu con người của Phạm Bằng, huống hô... Không lâu nữa nơi này sẽ bị zombie biến dị tập kích.
"Đúng vậy, cái này gọi là tới trước được trước.'
Phục Anh cũng nói, nếu nói như vậy, chỉ sợ về sau bọn họ phải tự mình thu thập tinh hạch, không bao giờ có chuyện tốt như lúc trước nữa...
"Nhưng tôi rất tò mò, mọi người đào nhiều tinh hạch như vậy dùng đi đâu hết rồi? Không phải là thật sự tự mình hấp thu chứ?" Trương Cẩm Hàng hỏi.
"Hấp thụ? Thứ đồ kia còn có thể tự mình hấp thu? Hấp thu có ích lợi gì?"
Thấy Phục Anh liên tiếp đặt câu hỏi, mấy người Triển Hào cũng gạt bỏ hết những nghi ngờ trước đó, xem ra mấy người này vẫn chưa biết công dụng chân chính của tinh hạch.
"Đúng vậy, bởi vì tinh hạch có thể bị dị năng giả hấp thu bổ sung dị năng, cho nên mới được người phía trên coi trọng. Tinh hạch của mọi người dùng vào đâu rồi?" Trương Cẩm Hàng lại hỏi.
"Bị trộm đi một ít."
Lý Ngôn Hề bật thốt lên, dù sao bọn hắn có thể tìm được chứng cứ chuyện bọn họ bị trộm đồ ở chung cư nhà giàu, cô còn lâu mới thừa nhận rằng bây giờ bọn họ còn nhiều tinh hạch.
"BỊ... Trộm?” Truong Cẩm Hàng có chút đau lòng, nếu bọn họ dùng còn đỡ, sao lại bị trộm đi chứ...
Màn ảnh tự động chuyển sang phòng họp trong khu chung cư đắp chiếu. Hướng Minh Chí đang nói chuyện với hai người về đội cứu viện số hai tìm cứu viện ở bên ngoài, bao gôm cả chuyện mấy người viện trợ bên ngoài đã đào hết tất cả tinh thạch.
"Cho nên nếu không phải đội số hai giấu giếm không báo, thì chúng ta sẽ không tổn thất nhiều tinh hạch như vậy." Hướng Minh Chí vô cùng đau đớn, thở dài nói.
"Ý anh là người sống sót có dị năng đang ở đây?" Phạm Bằng hỏi.
"Đúng đúng đúng, đang ở đây, nhưng hình như ngày mai bọn họ muốn rời đi. Chỉ là mấy đứa học sinh, nói muốn đi ra ngoài làm giang hồ gì đó." Hướng Minh Chí trả lời.
"Không thể để cho bọn họ đi."
Một người đàn ông khác hơi trẻ tuổi hơn Phạm Bằng nói.
"Thân đội trưởng, tôi đã khuyên qua, dị năng này vẫn rất hữu dụng cho phụ trợ, nhưng người ta không đồng ý al"
Hướng Minh Chí càng nói càng hăng, hôm nay cũng coi như là bọn họ may mắn, đúng lúc gặp được Thân Trạch Vĩ ở đây, hắn không tin, đám học sinh kia có thể toàn thân trở ra.
"Có lẽ bọn họ có chút bản lĩnh. Nghe nói lúc zombie tràn ngập khuôn viên đại học Nam Thành bọn họ đã trốn thoát khỏi đó. Hiện tại xem ra, bọn họ vẫn luôn có chủ kiến riêng.' Phạm Bằng nói với mấy người.
"Sáng mai tôi sẽ đi gặp bọn họ."
Thân Trạch Vĩ nói xong lập tức dẫn người rời khỏi phòng họp, Hướng Minh Chí cũng đi ra ngoài theo.
Trong một góc, một thanh niên đứng dậy đưa biên bản cuộc họp cho Phạm Bằng.
"Cậu, cháu đã ghi hết danh sách rồi." Thanh niên nói.
"Ừ, cháu có suy nghĩ gì về chuyện vừa rồi không?"
Phạm Bằng cố ý bồi dưỡng đứa cháu ngoại trai tự mình tìm được đường sống trong chỗ chết, cho nên những ngày qua đi đâu cũng đưa hắn đi cùng.
"Cháu nghĩ càng là người có chủ kiến thì càng có nhiều cơ hội để lợi dụng. Hơn nữa có rất nhiều cách, không cần phải ép buộc."
"Ha ha ha ha, ép buộc là không thể nào. Chúng ta đều là người có văn hóa, vẫn nên nhìn xem ngày mai đội trưởng Thân sẽ làm gì đi. Cháu cũng vậy, giờ là lúc cần dùng người, cháu phải làm thật tốt cho cậu." Phạm Bằng võ ve cháu trai mình nói.
"Vâng cậu, cháu sẽ cố gắng." Ngô Hạo Thiên cười nói.
[ Sao lại là hắn ? ]
[ Đây không phải tên dùng thịt mèo hại chết mấy mạng người, còn đẩy người ra ngoài à? ]
[ Tên này không phải người tốt. ]
[ Ấn tượng của tôi với Phạm Bằng không tệ lắm, không ngờ hắn lại có loại họ hàng như này. ] [ Sợ gì chứ, dám dùng tà thuyết mê hoặc người khác một giây, tôi sẽ đánh chết hắn. ]
L..}
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người Lý Ngôn Hề dậy sớm, các đội viên của đội cứu viện đang tập trung dưới lâu. Quách Dung Dung vừa gấp chăn vừa liếc nhìn xuống phía dưới, tức khắc một bóng người quen thuộc làm cô không thể rời mắt. "Dung Dung? C6lam sao vậy?" Lê Hiểu Tình hỏi.
Nhưng Quách Dung Dung lại như không nghe thấy lời cô ấy nói, điên cuồng chạy ra ngoài.
"Cô Quách? Cô Quách, cô chậm một chút, cận thật trượt chân!"
Cố Dao đi ra, cam một ít đồ ăn định chia cho hai người trong phòng thì thấy Quách Dung Dung hớt hải chạy trên hành lang.
"Cô Quách làm sao thế?" Cố Dao hỏi.
"Không biết, chắc là nhìn thấy người quen."
Hai người Lê Hiểu Tình đi đến lan can nhìn xuống, chỉ thấy Quách Dung Dung đã chạy tới dưới lầu, hơn nữa còn chạy về phía đội viên đội cứu viện.
Cố Dao há to miệng.
Một người đàn ông nghe thấy tiếng Quách Dung Dung gọi ầm ï, sau đó quay qua ôm chầm lấy cô ấy...
Dù có thế nào Quách Dung Dung cũng không thể ngờ, người chồng mà mình ngày đêm thương nhớ lại là thành viên trong đội cứu viện, lại còn là chỉ huy của đội số 3...
"Dung Dung, xin lỗi, anh không thể đến cứu em trước tiên."
Trân Chí Kiệt nhìn cái bụng nhô lên của Quách Dung Dung, hổ thẹn mà không biết nói cái gì cho phải.
"Không sao, anh còn sống là được rồi. Em còn tưởng rằng, còn tưởng rằng..."
Quách Dung Dung ôm mặt bắt đầu khóc...
Trên lầu, nhóm Cố Dao đứng ở lan can nhìn hai người đoàn tụ sau thời gian dài xa cách, nói không vui mừng thay cho Quách Dung Dung là giả. Một thai phụ mang thai gân bảy tháng phải sinh tôn ở thế giới như này thật sự quá khó khăn, nhất là khi bên cạnh cô ấy không có một người thân nào, đây đúng là một thử thách lớn về cả thể chất lẫn tinh thần.
"Có phải cô Quách sẽ ở lại đây không..." Cố Dao lẩm bẩm