Chương 124: Thoát đội
Chương 124: Thoát độiChương 124: Thoát đội
"Nhìn dáng vẻ này thì chắc là vậy."
Lúc này Phục Anh cảm thấy có chút may mắn, mọi người đều hiểu việc Quách Dung Dung ở lại đây có ý nghĩa gì, cũng may là bí mật của Ngôn Hề không bị lộ ra ngoài.
"Đây là chuyện tốt, trước đó cô Quách vẫn luôn không có niềm tin, hiện tại đã tìm được người nhà, ít nhiều trong lòng cô ấy cũng cảm thấy yên tâm."
Lý Ngôn Hề nói, trước đó lúc Quách Dung Dung đi theo bọn họ cô ấy luôn cố gắng làm nhiều việc hơn một chút, đại khái là sợ bản thân vô dụng bị mọi người ghét bỏ. Mặc dù cô đã khuyên nhủ nhiều lần, nhưng hiện tại xem ra vẫn là tìm được người nhà mới là tốt nhất...
Trân Chí Kiệt trăm triệu lân cũng không thể ngờ, mấy học sinh của đại học Nam Thành mà đội trưởng Thân muốn bọn họ gặp ngày hôm nay lại chính là người vợ đang mang thai của mình.
"Khoảng thời gian này thật sự rất cảm ơn mọi người đã thay tôi chăm sóc Dung Dung."
Nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, lúc Trần Chí Kiệt mang mấy hộp đồ ăn tới, hắn còn cúi người thật thấp với bọn họ.
"Chuyện nên làm mà, cô Quách cũng đã giúp chúng tôi rất nhiều."
Lý Ngôn Hề quan sát Trần Chí Kiệt, tuy hắn không quá cao, nhưng cực kỳ cường tráng. Cô biết Quách Dung Dung chẳng những là giảng viên đại học, mà còn là quân tẩu, nhưng không ngờ bọn họ lại gặp lại nhau một cách trùng hợp như vậy.
"Ngôn He, cô thật sự không ngờ ba đứa nhỏ lại ở đây, có lẽ kế tiếp cô sẽ ở lại nơi này, các em... Sẽ lại đến đây nữa chứ?"
Quách Dung Dung có chút xin lỗi nói, hôm qua bọn họ mời bàn bạc xong kế hoạch, vậy mà hôm nay cô đã phải rời đội.
"Nhất định roi cô Quách." Lý Ngôn Ha mỉm cười trả lời.
"Hôm nay mọi người muốn rời đi à?" Trần Chí Kiệt hỏi.
"Chí kiệt, Ngôn He đã có kế hoạch rồi, người ở dây không định thả bọn họ đi ư?"
Quách Dung Dung thật cẩn thận hỏi, nếu thật sự tới một bước kia, không biết cô ấy có thể mượn quan hệ của Trần Chí Kiệt giúp Ngôn Hề một tay không nhỉ?
"Không nhất định, anh nghe nói đội trưởng Thân sẽ đích thân đến gặp mấy người, nhưng cụ thể như thế nào thì anh cũng không biết." Trần chí kiệt trả lời.
"Trời ạ, mấy người Ngôn Hề nổi tiếng như vậy sao, hết người này lại tới người kia. Đội trưởng Thân lại là đại nhân vật gì đây?”
Cao Viễn nhịn không được thốt lên, chẳng lẽ dưới bầu trời này người có dị năng giống Lý Ngôn Hề cũng chỉ có một mình cô? Tại sao những người này cứ như gặp được bánh trái thơm ngon thế nhỉ?
Không thể không nói những gì Cao Viễn nói là thật.
"Đội trưởng Thân là dị năng giả hệ hỏa, nổi bật trong muôn vàn dị năng giả. Hơn nữa trước đó hắn còn là cấp dưới đắc lực của Liêm tướng quân. Đội cứu hộ của tôi nằm dưới quyền quản lý của hắn và đội trưởng Phạm."
Trân Chí Kiệt thấy xung quanh bốn bề vắng lặng, nên giải thích cho bọn họ.
"Hình như bọn họ tới rồi."
Lý Ngôn Hề nhận thấy được có một đội người đang đi về hướng của bọn họ, hẳn là người mà Trần Chí Kiệt vừa mới nhắc tới.
Trân Chí Kiệt thoáng kinh ngạc, xem ra lời đồn đãi cũng không phải giả, người Dung Dung đi theo gần một tháng nay thật sự có năng lực.
Đời trước Lý Ngôn Hề chưa từng tiếp xúc với đội trưởng Thân, bởi vì nếu có chuyện gì xảy ra thì đã có Phạm Bằng luôn túc trực trong đội cứu viện xử lý, con người Thân Trạch Vĩ tương đối thần bí.
Mà lúc này đây, người nên tới đều đã đến hết, đi theo phía hắn sau có Phạm Bằng, Triển Hào, bao gồm cả Hướng Minh Chí và Quý Thành.
"Các chị em, không biết sao mà chị cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng, mọi người có thể ứng phó được không?”
Lê Hiểu Tình ghé sát vào hỏi, Phục Anh và Ngôn Hề đều xem cô là chị gái, đám đàn ông này tuy không tính là hùng hổ, nhưng vào mắt cô họ là kẻ yêu dễ bị bắt nạt.
"Đây thì tính cái cái gì, lúc em và Ngôn Hề đối mặt đại hội cổ động, đấy mới là nghiêm trọng."
Phục Anh dẩu môi không để ý nói, thương trường cũng như chiến trường, các cô cũng không phải không hiểu đạo lý đối nhân xử thế hay xảo ngôn lệnh sắc. Mục đích của đám người này chính là muốn cầu cạnh bọn họ, cô ấy mới không thèm để vào mắt.
"Ừm, chuyện này thật sự chưa là gì cả." Lý Ngôn Hề cũng cười nói.
Trương Đào đứng ở bên cạnh nhớ tới thân phận của hai người, cũng mỉm cười không hề lo lắng.
Một lát sau, ban đầu Quý Thành còn cho rằng bọn họ sẽ khẩn trương, tâm trạng mấy người Lý Ngôn Hề khi nhìn thấy Thân Trạch Vĩ sẽ giật mình giống Hướng Minh Chí.
"Tóm lại khu tái định cư này chỉ là tạm thời, chúng tôi đã dự định sẽ lập một nơi an toàn ở Nam Thanh, tôi tin tưởng các cô sẽ đến nơi đó."
Thân Trạch Vĩ trao đổi với bọn họ vài câu sau đó trực tiếp đi vào chủ đề chính.
"Thân đội trưởng có thể hiểu cho chúng tôi thật sự rất hiếm có, nói cho cùng bây giờ chúng tôi cũng chỉ đợi ở thành phố Nam Thành nâng cao thực lực của bản thân mà thôi." Phục Anh nói.
"Tôi nghe nói... Các cô đã sớm bắt đầu thu thập tinh hạch?"
Thân Trạch Vĩ đã tra xét thông tin của bọn họ, đồng thời cũng biết được chuyện Lý Ngôn He và Quách Dung Dung không biết cách sử dụng tinh hạch từ miệng mấy người được giải cứu từ đại học Nam Thành, chỉ là thấy nó thú vị nên mới thu thập mà thôi, nhưng hắn vẫn là muốn quan sát phản ứng của bọn họ một chút.
"Đúng vậy, có vấn đề sao?" Lý Ngôn Hề hỏi lại.
"Đương nhiên không có vấn đề. Tôi sẽ nói thẳng, kế tiếp chúng ta hợp tác đi."
Thân Trạch Vĩ cũng không thăm dò nữa, bởi vì hắn phát hiện tuy bọn họ còn trẻ nhưng sẽ không dễ dàng bị hắn dắt mũi, đặc biệt là hai người Lý Ngôn Hề và Phục Anh. Nói chuyện với hai cô cứ như đá bóng vậy, vòng một hồi bóng lại đá ngược về phía mình.
Lý Ngôn Hề đồng ý với lời đề nghị hợp tác của Thân Trạch Vĩ. Đương nhiên, cũng chỉ là hợp tác mà thôi, không phải gia nhập đội cứu viện như lời Hướng Chí Minh nói.
Trước khi đi, Quách Dung Dung một mình chào tạm biệt Lý Ngôn Hề và những người khác một lần nữa.
"Ngôn Hề, em yên tâm, chuyện em nói cô sẽ giữ bí mật cho các em." Quách Dung Dung liên tục bảo đảm.
"Vậy là tốt rôi, cô Quách ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, bọn em sẽ đến thăm cô." Lý Ngôn Hề trả lại đồ ăn Trần Chí Kiệt mang tới cho Quách Dung Dung, Quách Dung Dung biết bọn họ cũng không thiếu chút đồ này, cuối cùng vẫn nhận lấy.
"Ngôn hề, bây giờ mọi người ở chỗ nào? Ngày kia anh sẽ đến tìm."
Quý Thành vẫn luôn chờ ở ngoài cửa, thấy mấy người Lý Ngôn Hề ra ngoài, mới đi lên trước hỏi. Hắn và Lý Ngôn Hề hẹn xong thời gian đến khu nghỉ dưỡng giải cứu Quý Hoành Quang, chính là sáng sớm ngày kia.
"Buổi sáng ngày kia, bọn tôi sẽ đứng đợi ở quảng trường trung tâm văn hóa ngoại ô phía Tây."
Lý Ngôn Hề trả lời, cô không muốn để những người này biết chuyện bọn họ đi Đào Lý.
"Được, vậy mọi người đi đường cẩn thận."
Quý Thành đều tiếc nuối nhìn theo hướng xe bọn họ rời đi, hắn vẫn không thể giữ cô lại.
Ngoài dự đoán, Lý Tinh Hải cũng tới tiên mấy người, thấy hắn nói chuyện có chút do dự, Lý Ngôn Hề quan tâm hỏi.
"Anh nói với mẹ, anh muốn đi cùng mọi người, như vậy bên ít nhất bên cạnh em cũng có người làm bạn, nhưng mẹ không đồng ý." Lý Tinh Hải thở dài nói.
"Anh, mẹ lo lắng cho anh cũng là chuyện bình thường. Từ nhỏ em luyện võ đã quen rồi, nếu anh muốn giúp em thì khoảng thời gian này ở đây luyện tập thể lực đi."
Lý Ngôn Hề nói. Cô cảm cảm thấy đời này Lý Tinh Hải như thay đổi thành một người khác. Ngày hôm qua, sau khi Tào Lệ đồng ý để cô rời đi, Lý Tinh Hải còn khuyên nhủ cô một lúc lâu. Nếu là ở đời trước, sợ là người anh trai này sẽ chẳng thèm quan tâm đến cô.