Chuong 125: Tai sao lai la Phuc Anh
Chuong 125: Tai sao lai la Phuc AnhChuong 125: Tai sao lai la Phuc Anh
Đối với kiến nghị của Lý Ngôn Hề, Lý Tinh Hải không ngừng đồng ý, thẳng đến khi xe bọn họ đi xa, Lý Ngôn Hề vẫn thấy Lý Tinh Hải đang vẫy tay ở phía sau.
"Tuy anh trai cô là con trai cưng của mẹ nhưng vẫn rất quan tâm cô." Cao Viễn nói.
"Chỉ là ăn nói dễ nghe một chút thôi mà." Phục Anh có chút không tán đồng nói.
Trong số những người này chỉ có mình cô ấy biết quá khứ của Lý Ngôn He, nếu bọn họ biết chuyện Tào Lệ làm trước kia, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ như vậy. Nhưng thôi, những chuyện không vui đó đừng nên nhắc lại trước mặt Ngôn He thì hơn.
Bọn họ như bây giờ, cũng rất tốt.
"Cuối cùng cũng đi Đào Lý."
Lý Ngôn Hề cảm thán, không biết tình hình bên lão Chu thế nào rồi! Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, cô cảm giác lâu lắm rồi bọn họ không liên lạc.
Còn cả chuyện liên quan đến balo, cô định thẳng thắn với mấy người Trương Đào.
Thứ nhất là để việc sử dụng thuận tiện hơn, thứ hai cũng có thể giải thích chuyện tinh hạch bọn họ thu thập trước đó đã đi đâu, điều này sẽ giúp ích đội ngũ thu thập tinh hạch trong tương lai.
Hơn nữa nhiều ngày nay bà ngươi Trương Đào tuyệt đối tín nhiệm cô, chưa từng nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì. Đồng đội ở bên nhau nhiều ngày, cô tin rằng những người này là người đáng để tin tưởng.
Có điều sau khi xe chạy được một lúc, bọn họ vẫn gặp một chuyện bất ngờ.
Một đám khoảng hơn 500 con zombie vây quanh xe bọn họ.
"Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều zombie như vậy?"
Lý Ngôn Hề nhíu mày nhìn đàn zombie bên ngoài, nơi này là ngoại thành, hơn nữa cô còn phát hiện từ lúc zombie xuất hiện đến bây giờ chỉ vỏn vẻn mất có vài phút mà thôi, xe căn bản không thể nào đi xa được.
"500 con nhiều thật nhưng tôi không sợ, vấn đề là bây giờ chúng ta hiện tại ra ngoài kiểu gì đây, xe bị chúng nó đẩy căn bản không thể di chuyển."
Cao Viễn liều mạng dẫm chân ga, nhưng là vẫn không giúp ích được gì.
Cố Dao cũng sốt ruột nhìn ra bên ngoài, cho dù bọn họ có muốn xuống giết zombie thì cũng không mở được cửa.
Trong lúc mấy người bọn họ đang lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, Lý Ngôn Hề phát hiện có một đội ngũ khoảng hai mươi mấy người từ phía sau đuổi đến. Đương nhiên cô cũng chẳng trông cậy những người đó sẽ đến giúp bọn họ, bởi vì cô đã tìm cơ hội chuẩn bị lao ra ngoài chiến đấu rồi.
Mà lúc này, một tiếng súng vang lên, dàn zombie bên ngoài lập tức bị phân tán lực chú ý, Lý Ngôn Hề và Phục Anh cũng nhân cơ hội này mở cửa nhảy xuống.
Vèol
Nháy mắt một lưỡi dao nhỏ dài nhanh chóng xuyên qua đầu năm con zombie, cộng thêm cây trường đao linh hoạt trong tay Lý Ngôn Hà, ba con zombie đang nhào lên cũng bị một đao chém chết, mấy người vội vàng nhảy từ trong xe chạy xuống.
"Cẩn thận, đừng để người khác bị thương!"
Nơi xa, một người đàn ông hét lớn, tựa hồ như đang nói với đồng đội, mà hắn cũng dùng dị năng hệ kim giết chết mấy con zombie. "Bon ho dang giúp đỡ chúng ta."
Cố Dao lần đầu tiên được người xa lạ tới trợ giúp, trước đó đều là bọn họ đi giúp đỡ người sống sót. Giờ phút này cô ấy không khỏi cảm thấy thế giới này vẫn còn có tình người, đức tính giúp đỡ nhau này nên được lan truyền.
Đột nhiên, Phục Anh cảm giác được một bàn tay mạnh mẽ tóm lấy mắt cá chân mình, đó là một con zombie còn chưa chết hẳn.
Phục Anh cực kỳ bình tĩnh dùng trường đao trên tay chém xuống, nhưng lại không có chú ý phía sau còn một con zombie đang lao về phía côi
Bangl
Một quả viên đạn bắn xuyên qua người zombie, tuy không trúng đầu, nhưng cũng thành công làm chậm hành động của zombie, giúp Lý Ngôn He kịp thời tới hỗ trợ một đao giải quyết kia con zombie kia.
"Lại là cửu tử nhất sinh."
Phục Anh tuy rằng bất đắc dĩ, nhưng cũng bị dọa toát mồ hôi lạnh.
Vừa mới cô được người khác cứu đúng không?
Cũng may mắn là cô ấy đi bốt cổ thấp, zombie trên mặt đất cũng không làm xước da cô ấy, nếu không hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi.
Mấy Cao Viễn cũng sợ hết hồn, thấy Phục Anh không có việc gì mới yên tâm tiếp tục lưng tựa lưng chém giết.
Lý Ngôn Hề nhìn về phía người đang tới, bọn cô hoàn toàn không quen biết những người này, có điều bọn họ có vũ khí, chẳng lẽ là người ở khu tái định cư gần đây ư?
Hai người mất hơn một tiếng đồng hồ mới có thể giết hết hơn 500 con zombie, đối phương có vẻ không định đào tịnh hạch, điều này làm cho ấn tượng của Phục Anh đối với những người này lại tốt hơn một chút.
"Vừa rồi thật cảm ơn mọi người." Phục Anh bước lên nói.
Người đàn ông đứng phía trước tựa hồ có chút ngượng ngùng:
"Chúng tôi ra ngoài luyện tập giết zombie, vừa rồi chỉ là tình cờ đi ngang qua, hơn nữa... Tôi không có giết được con zombie kia, vẫn bạn cô lợi hại hơn."
"Các ngươi không cần tinh thạch sao?" Cố Dao hỏi.
"Không cần không cần. Các người gặp được đám zombie này trước, nếu không phải mọi người, bọn tôi cũng không thể giết hết chúng." Người đàn ông vội vàng xua tay nói.
"Tôi vẫn nên cảm ơn mọi người. Thùng mì tôm này coi như là lời cảm ơn mọi người đã cứu bạn tôi."
Lý Ngôn Hề giả vờ lấy một thùng mì tôm từ trong cốp xe, một thùng có hai mươi mấy gói, hẳn là đủ cho những người chia nhau.
"Thật sự không cần, chúng tôi phải đi rồi, các người đi đường cẩn thận một chút."
Người đàn ông hoàn toàn không có ý định nhận lấy thùng mì gói, Lý Ngôn Hề cũng nhịn không được nhìn bọn họ thêm mấy lần.
"Đúng rồi, tôi tên là Ngô Hạo Thiên, tôi có thể biết tên của cô không?”
Ngô Hạo Thiên đi được vài bước rồi lại một mình quay người lại, sắc mặt ửng đỏ hỏi.
Người hắn hỏi chính là Phục Anh.
"Tôi?" Phuc Anh chỉ vào mũi của mình, nhưng cô vẫn trả lời: "Tôi là Phục Anh."
Thấy đoàn người Ngô Hạo Thiên đã đi xa, Cao Viễn nhìn Phục Anh đứng bên cạnh, trêu chọc:
"Anh ta để ý cô đó, đúng là anh hùng cứu mỹ nhân."
"Đi chết đi, cút càng xa càng tốt cho tôi."
Phục Anh đá Cao Viễn một cái.
"Ngôn He, làm sao thế?"
Cố Dao nhìn Lý Ngôn Hề vẫn đang nhìn theo hướng đám người Ngô Hạo Thiên rời đi, hỏi.
"Không có gì, đi đào tinh thạch đi, buổi trưa mời mọi người ăn một bữa tiệc lớn."
Lý Ngôn Hề mỉm cười lắc đầu, có phải cô suy nghĩ nhiều rồi hay không, sao cái tên Ngô Hạo Thiên lại quen như vậy nhỉ?
"Tiểu Ngô, chiêu này của anh được đấy, đám người đó còn cảm ơn rồi tặng lễ cho chúng ta."
Sau khi đoàn người Ngô Hạo Thiên đi xa, lão Trương ở phía sau hưng phấn nói. Mặc dù việc dẫn dụ đám zombie đến đó có chút đê tiện, nhưng cũng đâu có ai bị thương, đúng không?
Cả trai lân gái à, không phải ông trời đang tạo cơ hội cho bọn họ ư, bọn họ cũng chỉ có thể tự mình từ từ đặt bẫy thôi.
"Ừm, bọn họ chắc không nhận ra đâu." Ngô Hạo thiên nhìn phía trước, mỉm cười nói đầy tự tin.
"Nhưng sao anh lại hỏi ả thoạt nhìn hung dữ nhất, tôi cảm thấy mấy người phía sau nhìn khá dịu dàng.
Lão Trương ngồi sau Te Phi khó hiểu hỏi.
Bọn họ là những người sống sót được đội cứu viện giải cứu ra ngoài, bởi vì không muốn ngày ngày mơ màng hồ đồ ở khu tái định cư, cho nên nhanh chóng được Ngô Hạo Thiên tập hợp lại, nói là thành lập một nhóm hàng ngày huấn luyện quanh đội cứu viện.
Tê Phi cảm thấy mấy nữ xinh nhỏ nhắn phía sau tốt hơn một chút.
"Bởi vì..."
Ngô Hạo Thiên cười cười, nói: "Nhìn cô ta có vẻ là người thẳng thắn nhất, cũng dễ lừa nhất."