Chuong 126: Tuc gian
Chuong 126: Tuc gianChuong 126: Tuc gian
Trong phòng khách nhà họ Phục, dì Triệu bảo mẫu thở dài thu dọn mảnh ly vỡ trên mặt đất.
Vừa rồi ông Phục ném vỡ tổng cộng 8 cái ly, Phục thiếu gia ném 5 cái... Xem ra bà phải đi dạo cùng bảo mẫu nhà cách vách mua thêm mấy cái ly rồi.
"Xin lỗi dì Triệu, làm phiền dọn dẹp giúp."
Phục Đình Du nén cơn tức trong lòng xuống, nói với Triệu Thục Hoa.
"Tôi không sao cả, nhưng hai người một già một trẻ, xem một bộ phim truyền hình thôi mà cũng tức giận như vậy. Thân thể lão gia quan trọng, cậu cũng nên khuyên nhủ ông ấy."
Triệu Thục Hoa làm bảo mẫu ở nhà họ Phục đã mười mấy năm, ngày thường quan hệ với gia chủ cũng rất tốt. Vừa rồi lúc diễn viên diễn tới cản kia, huyết áp Phục Tuấn Hồng tăng vọt, bà vội vàng chạy đi lấy thuốc hạ huyết áp. Lúc quay về thì sàn nhà trong phòng khách đã thành ra như vậy.
Hai người này xem phim không khỏi cũng quá nghiêm túc rồi?
"Tức chết mất, dám đánh chủ ý lên Tiểu Anh nhà chúng ta thì thôi đi, còn nói nhìn con bé dễ lừa."
Phục Tuấn Hồng nằm trên sô pha ngậm thuốc hạ huyết áp, càu nhàu.
"Phục Anh có phải đồ ngốc không thế, không nhìn thấy dã tâm của tên kia à?"
Phục Đình Du chỉ cảm thấy gân xanh trên lông mày giật liên hồi, hắn chưa bao giờ cảm thấy tức giận như vậy.
Còn có Lý Ngôn Hề bị cái gì thế, người ta đi xa rồi còn nhìn cái gì mà nhìn? Đây không phải là một cái bẫy được thiết lập sẵn à?...
Mà lúc này trong phim bọn họ đang ở một trạm xăng dầu bỏ hoang ngoài thành, Phục Anh giúp đỡ Lý Ngôn He giải thích vê chức năng chiếc balo của cô.
"Tôi nói mà, các người muốn viên pha lê... Tinh thạch kia có ích lợi gì, hóa ra để thăng cấp cho cái balo thân kỳ của Ngôn He à?”"
Cuối cùng nghi vấn trong lòng Cao Viễn cũng đã được giải đáp, giờ phút này bọn họ mới cảm thấy thật sự không có ngăn cách.
"Cho nên Ngôn He, ba lô của em có thể chứa được bao nhiều đồ?"
Lê Hiểu Tình có vẻ không mấy ngạc nhiên, bởi vì cô ấy không hứng thú với tinh thạch gì đó cho lắm.
"100 loại, cộng thêm một cửa hàng mỹ thực." Lý Ngôn Hề trả lời đúng sự thật.
Cửa hàng mỹ thực?
Có ý gì?
Lúc bọn họ nhìn thấy Lý Ngôn Hề lấy mấy đĩa đồ ăn nóng hầm hap ra, Lê Hiểu Tình là người bình tĩnh nhất cũng sợ ngây người.
"Đây không phải là mô hình đấy chứ?"
Cao Viễn vươn mũi ngửi, nấm đông cô xào thịt gà thơm quá! Còn có hương thơm của canh cá om dưa, đến cả nước canh cũng là màu trắng sữal Ôi, còn có cà ri và thịt heo chiên xù nữa!
Mấy món này có thể ăn được không?
"Tôi dùng tinh hạch đổi trong cửa hàng mỹ thực, bữa ăn này tốn gần 200 tinh hạch."
Lý Ngôn Hề ra hiệu cho mọi người chuẩn bị ăn cơm, cứ coi như là khen thưởng mọi người vừa mới giết đám zombie kia đi. Trưa nay bọn họ không cần phải ăn mì gói của Cố Dao nữa rồi. "Ăn ngon..."
Trương Đào chỉ ăn một miếng cơm, đã cảm thấy khoang miệng mình tràn ngập mùi thơm.
"Ngon thì ăn nhiều một chút, chúng ta không thể lãng phí." Cố Dao nói.
"Ngôn Hề, cảm ơn em đã tin tưởng bọn chị."
Lê Hiểu Tình biết bữa cơm này có ý nghĩa gì, Lý Ngôn Hề đã coi bọn họ là người một nhà.
"Là mọi người đã tin tưởng bọn em trước."
Lý Ngôn Hề ngỏ ý là bản thân tính toán giải quyết chuyện của Tào Lệ và Lý Tinh Hải xong sẽ thẳng thắn với mọi người, chỉ là không ngờ Quách Dung Dung lại tìm được người nhà của mình, Tào Lệ và Lý Tinh Hải cũng không muốn rời đi cùng cô.
"Tôi nói thật nhé, dị năng của Ngôn Hề có thể coi như là bí mật kinh thiên động địa. Hiện tại cho dù mấy người chúng ta biết chuyện, cũng chỉ có thể xem như không biết. Nhưng tôi cảm thấy tốt nhất đừng nói với người nhà cô chuyện này vội."
Sau khi nghe xong lời Lý Ngôn Hề nói, Cao Viễn đề nghị.
Hắn cảm thấy nếu để Tào Lệ biết chuyện này, sợ là người trên thế giới đều biết hết. Đến lúc đó, chưa nói tới việc Lý Ngôn Hề sẽ trở thành đối tượng mọi người tranh đoạt, mà ngộ nhỡ cô bị bắt đến nơi nào đó làm nghiên cứu thì làm sao bây giờ?
"Cuối cùng anh cũng nói một câu tiếng người." Phục Anh hiếm khi tán thành với Cao Viễn.
"Được."
Lý Ngôn Hề đáp ứng. Cô vốn cũng không định nói cho Tào Lệ và Lý Tinh Hải, cô đến nơi đó chỉ để người xem có thể dần chấp nhận sự thay đổi của mình mà thôi.
"Chắc chắn đồ trong cửa hàng mỹ thực có thể bổ sung thể lực và dị năng, mọi người có cảm giác được gì không?”
Ăn xong, Phục Anh hỏi mọi người.
"Có, tôi cảm thấy rất thoải mái, dị năng cũng khôi phục được một ít."
Trương Đào trả lời. Hắn cảm thấy hiện tại toàn thân mình vô cùng thoải mái.
"Xem ra lời giới thiệu vê từng món ăn đều là thật."
Lý Ngôn Hề cũng tán đồng nói. Vừa rồi, cô là người tiêu hao dị năng nhiêu nhất, mà bây giờ ăn xong, cô cũng cảm nhận được chỗ tốt của bữa cơm này.
Trên mỗi món ăn đều có bảng neon giới thiệu, câu giới thiệu phổ biến là tăng thể lực, giúp thể xác và tinh thân sảng khoái.
"Liệu có khả năng tinh thạch mà chúng ta sử dụng, kỳ thật lại bổ sung ngược trở về trên người chúng ta hay không?" Cố Dao vừa nghĩ vừa nói.
"Rất có thể, có điều nếu mọi người đã ăn no rồi, hay là mấy phút nữa chúng vận động tiêu thực một chút không?" Lý Ngôn He cười hỏi.
Zombie tới?"
Phục Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là cô ấy muốn vận động. Vừa rồi thân thể cô ấy có cảm giác rất kỳ quái, tựa hô như muốn phá tan chướng ngại nào đó. Có điều đây là lần đầu tiên cô ấy có loại cảm giác này, cho nên cũng không nói với mấy người Lý Ngôn He.
"Tới rồi, chỉ hơn 100 mà thôi."
Lý Ngôn Hề thu chén bàn xong, nói. Xang trong trạm xăng dầu đã bị lấy đi hết, Lý Ngôn Hề chẳng hề ngạc nhiên chút nào. 100 con zombie chưa tới gần, bọn họ đã bắt đầu dùng dị năng giết zombie từ xa rồi.
"Không biết có thể kiếm lại số số tiên cho bữa ăn ban nãy không nhỉ." Cố Dao nói.
"Ngôn Hề, về sau bọn tôi vẫn sẽ giao hết tinh thạch cho cô giống như trước kia, cô chỉ cần bảo quản là được."
Cao Viễn dùng dây leo cột hai con zombie vào với nhau. Bây giờ dây leo của hắn đã dẻo dai hơn trước nhiều, trước kia chỉ cần kéo nhẹ một chút là đứt vậy mà giờ dày bằng ngón tay cái.
"Được, tôi bảo quản, cậu ký sổ."
Lý Ngôn He cười nói. Ký sổ có lẽ không cần thiết, nhưng cô nghĩ để cho mọi người biết tiền được tiêu vào đâu thì tốt hơn.
“Chút lòng thành, cứ giao cho tôi."
Trong lúc Cao Viễn trói hai con zombie lại, Lê Hiểu Tình nhanh chóng tiến lên chém vào đầu hai con zombie. ...
Trong nhà máy chế biến thực phẩm Đào Lý ngày xưa, giờ chỗ nào cùng đầy vết máu loang lổ.
Bên ngoài cánh cửa kim loại dày cộp, một vài con zombie đang không ngừng đạp cổng, chúng nó ngửi thấy có mùi của con người ở bên trong. Phạm vi mấy trăm dặm xung quanh đây không có một bóng người, nên mặc dù nơi đó chỉ có một người giết, cũng đủ làm chúng nó hưng phấn.
Chu Phong liếc nhìn ngoài cửa, trong lòng thâm nhẩm đếm một con số. Nhiều ngày qua hắn đã giết chết tổng cộng 702 con zombie, zombie trong sân Đào Lý sắp bị giết hết. Hắn do dự muốn ra bên ngoài giết zombie, nhưng lại sợ zombie tụ tập ở bên ngoài quá nhiều, mình không ứng phó nổi.
Nhưng sự lo lắng của hắn nhanh chóng biến thành kinh hỉ, Lý tiểu thư và Phục tiểu thư tới!