Chương 127: Kho hàng Đào Lý
Chương 127: Kho hàng Đào LýChương 127: Kho hàng Đào Lý
Trước đó Chu Phong đã nghĩ đến đủ loại khả năng, bây giờ nhìn thấy người tới, cuối cùng hắn cũng trút bỏ được tảng đá trong lòng.
Mấy ngày ngoại trừ giết zombie, hắn vẫn luôn một mình canh giữ bên trong Đào Lý. May là bên trong kho hàng có đủ thức ăn nước uống và điện năng để hắn duy trì cuộc sống hằng ngày, đồng thời hắn cũng thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của Lý Ngôn Hề trước kia.
Máy phát điện năng lượng mặt trời, bể chứa nước siêu lớn, hệ thống an ninh khép kín... Tuy rằng mấy thứ này là do người trong công ty đề nghị, nhưng người đưa ra quyết định cuối cùng lại là Lý Ngôn Hề.
Hiện giờ zombie hoành hành, hắn lại có thể dựa vào mấy thứ này sống an ổn trong kho hàng, thậm chí còn ăn dùng đều cực kỳ đầy đủ, ít nhiều cũng nhờ vào quyết định trước đó của Lý Ngôn Hề.
Bên ngoài Đào Lý không thiếu zombie, lúc Lý Ngôn Hề từ xa nhìn Chu Phong một mình đứng trong Đào Lý cũng nở nụ cười.
"Người bạn này của cậu thật không đơn giản, chỉ có một mình mà giết được nhiều zombie như vậy ư2?"
Cao Viễn nói.
"Ha ha, lão Chu chưa bao giờ làm tôi thất vọng." Phục Anh cũng nhận ra đó là lão Chu.
"Lão, lão Chu? Hắn thoạt nhìn... Cũng đâu có già."
Cố Dao rối tung lên rồi. Trước đó cô ấy vẫn luôn cho rằng lão Chu là một ông chú khoảng bốn năm chục tuổi...
"Được rồi, cuối cùng cũng đến cửa nhà mình, mọi người bắt đầu dọn đẹp thôi nào!"
Lý Ngôn Hề có chút kích động, trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng bọn họ cũng đến nhà kho mà cô chuẩn bị sau khi thăng cấp balo.
Phục Anh cũng kích động, bởi vì bọn họ vừa mới thảo luận kế hoạch tiếp theo ở trên xe xong. Nếu không phải Lý Ngôn Hề kiến nghị, cô ấy đã quên mất nhà máy dược phẩm Chúng Thái rồi, thực phẩm và đồ dùng đương nhiên rất cần thiết, nói vậy sau này dược phẩm cũng sẽ rất quan trọng, nếu có thể đổi thành tinh hạch...
Đám zombie vừa rồi còn điên cuồng đập cửa sắt đã quay đầu lại ngay khi bọn họ bước xuống xe.
Sáu người đứng thành một hàng, nhìn lũ zombie nhào tới, nhưng không ai có biểu tình sợ hãi.
Rống rống rống...
Trương Đào dẫn đầu ngưng tụ một loạt thêm đá, tuy rằng tương đối thấp bé, nhưng đủ để dàn zombie phía trước ngã xuống, đám zombie phía sau cũng xô đẩy bò lại đây.
Bọn họ biết mình đã đến đích, Lý Ngôn Hề cũng chẳng tiết kiệm dị năng nữa, một con dao ngắn bay ra khỏi cơ thể cô. Cây trường đao trong tay cô cũng không hề ngừng lại, chưa đến nửa phút, mấy chục con zombie đã bỏ mạng dưới vũ khí của cô.
Bây giờ bọn họ đã học được cách phối hợp, Trương Đào, Cố Dao, Cao Viễn và Lê Hiểu Tình, cùng với Lý Ngôn Hề và Phục Anh, những kỹ năng phối hợp như vậy có thể bảo đảm an toàn cho mọi người, lại có thể tiết kiệm thời gian giết zombie.
Chu Phong ấn điều khiển từ xa, cánh cổng lưới bằng kim loại của Đào Lý dan dần mở ra.
"Đã lâu không gặp lão Chu." Phục Anh mỉm cười chào hỏi.
"Đã lâu không gặp, xem ra mọi người sống không tệ lắm." Chu Phong cũng gia nhập, hắn cam một cây gậy sắt múa may.
"Lão Chu, dùng cái này đi."
Lý Ngôn Hề lấy ra một cây trường đao dự phòng trong balo, những cái này đều là vũ khí Phục Anh ngày thường dùng không hết dị năng sẽ lấy ra làm, cô rót dị năng vào xong sẽ cất vào ba lô, dự phòng.
Tuy Chu Phong không biết Lý Ngôn Hề lấy cây đao này từ chỗ nào, nhưng hắn vẫn nhận lấy, chỉ vung tay chém hai nhát thôi hắn đã bị cây trường đao trong tay làm giật mình.
Nhẹ quá! Hơn nữa hắn còn chưa dùng lực mà con zombie đối diện đã bị hắn chém đứt một cánh tay!
Chẳng lẽ đây là bảo đao trong truyền thuyết?
"Đừng suy nghĩ vớ van nữa, đao này tôi dùng nồi inox làm ra đấy!" Phục Anh thấy Chu Phong nghi ngờ bèn nói.
À, nồi inox...
Quả nhiên Chu Phong không rối rắm nữa, nồi thì nồi, chỉ cân dùng tốt là được.
"Lão Chu có dị năng gì thế?"
Lý Ngôn Hề vừa vung đao chém giết vừa hỏi.
"Tôi ấy hả? Hệ hỏa." Chu Phong trả lời, hình như vừa rồi hắn không dùng dị năng, sao Lý Ngôn Hề thấy được?
"Lúc trước liên lạc với anh, nhưng những cuộc điện thoại tiếp theo không có người nghe, nói vậy chắc lúc đó anh đang thức tỉnh dị năng."
Lý Ngôn Hề giải thích, quả nhiên Chu Phong vẫn giống với đời trước, thức tỉnh dị năng hệ hỏa.
"Vậy thật sự đầy đủ hết rồi."
Cố Dao nói, mặc dù cô ấy không quen biết Chu Phong, nhưng thoạt nhìn Phục Anh và Ngôn Hề rất thân thiết với hắn. Hơn nữa Ngôn Hề lấy đồ cũng không giấu giếm Chu Phong, có thể thấy được người này về sau cũng sẽ là đồng đội của bọn họ.
Sau khi giết sạch zombie, Cao Viễn mệt bở hơi tai đứng thở dốc. Vừa rồi nếu không phải có Chu Phong tới hỗ trợ, hắn sợ mình sẽ mất hết sức lực bị zombie bắt được mất.
"Cảm ơn người anh em." Cao Viễn dựa vào thành xe nói.
"Mau đào tỉnh thạch, đào xong thì vào trong thôi, bằng không zombie lại tới nữa." Phục Anh thúc giục.
"Đào cái kia làm gì?"
Chu Phong khó hiểu hỏi. Trước đây hắn đã phát hiện thứ nhìn giống như hòn đá kia, chỉ là không để ý lắm.
"Đồ tốt đó, lát nữa Ngôn Hề sẽ giải thích cho anh."
Phục Anh nói, xem ra Chu Phong vẫn chưa biết tinh thạch là thứ gì.
Mà trong lúc mọi người vội vàng đào tỉnh thạch và lái xe vào Đào Lý, Trương Đào nhịn không được nhìn cánh cổng kim loại tự động khép lại hỏi:
"Còn có điện à?"
"Có, trong Đào Lý có hệ thống phát điện năng lượng mặt trời."
Biểu tình Chu Phong chẳng có gì là tự hào, nhưng lại làm mấy người Cố Dao vô cùng vui sướng, vậy mà còn có điện để dùng?
"Trên mặt đất bên đó có đầy tinh hạch." Lê Hiểu Tình về phía sàn xi măng cháy đen cách đó không xa nói, trên mặt đất có rất nhiều tinh hạch phát sáng lấp lánh.
Hóa ra đấy là chỗ Chu Phong rảnh rỗi không có việc gì làm dùng dị năng thiêu cháy thi thể zombie, hắn cảm thấy để thi thể zombie trong này quá ảnh hưởng đến vệ sinh môi trường.
"Cái này tốt, có thể trực tiếp nhặt."
Cố Dao vui sướng chạy qua, ngồi xổm xuống nhặt tinh hạch...
"Kho hàng bên kia vẫn ổn chử?"
Lý Ngôn Hề dẫn mọi người đi thẳng đến kho hàng như thể đang ở trong nhà mình.
Tuy Phục Anh đã tới Đào Lý vài lần, nhưng lần nào cũng chỉ đến văn phòng hoặc nhà xưởng bên kia, chưa từng đi đến kho hàng của Đào Lý bao giờ.
Cho nên lúc mọi người từng bước tiến vào kho hàng hiện đại này đều có chút khiếp sợ nói không lên lời.
"Kho lạnh vẫn đang hoạt động ư? Chẳng phải là đồ ăn trong đó cũng..."
Phục Anh là biết nơi này có một kho lạnh duy trì nhiệt độ ổn định, dù sao đây cũng nhà máy thực phẩm, việc bảo quản thực phẩm tương đối nghiêm ngặt, chỉ là không nghĩ tới bây giờ nó vẫn còn hoạt động.
"Vẫn còn nguyên vẹn."
Chu Phong ra hiệu cho mọi người có thể vào trong xem thử, thậm chí hắn còn phát cho mỗi người một bộ quần áo vô trùng của nhà xưởng.
Thấy Lý Ngôn Hề đã bắt đầu mặc quần áo vô trùng, những người khác cũng bắt đầu học theo cô mặc quần áo lên.
"Tôi muốn thử xem có thể thu hết vào trong ba lô hay không." Lý Ngôn Hề nói với bọn họ.
Đồ vật cô thu vào balo như thế nào lúc lấy ra sẽ như vậy, nói cách khác đồ vật sau khi bỏ vào ba lô sẽ được giữ nguyên trạng thái ban đầu.
Bỏ những thực phẩm này vào trong ba lô của cô, có lẽ sẽ càng tươi mới hơn là để trong kho giữ lạnh.
Thu vào ba lô?
Chu Phong không biết Lý Ngôn He đang nói cái gì, nhưng vẫn mặc xong quần áo rồi đi theo bọn họ.