Chương 136: Có manh mối
Chương 136: Có manh mốiChương 136: Có manh mối
Lạc Thời Vũ trực tiếp từ chối lời de nghị của Lạc Thiên Hoa. Mặc dù hắn không tinh là trăm công ngàn việc, nhưng mỗi ngày hắn phải xử lý rất nhiều việc. Hắn chẳng có tí gì liên quan tới giới giải trí, sao có thể đi đóng phim truyền hình được chứ?
Huống hồ còn là thể loại phim truyền hình AI.
"Vậy thì sao, không phải hằng ngày cháu chỉ có mỗi việc đóng dấu ký tên thôi à, cứ bảo thằng nhóc họ Thư kia làm thay là được!" Lạc Thiên Hoa nói.
"Ông nội, phải thông qua xét duyệt rồi mới đóng dấu ký tên, không đơn giản như vậy đâu. Thư Bạch làm cũng được thôi, nhưng hắn chỉ là giám đốc không có quyền lực đấy.' Lạc Thời Vũ kiên nhẫn giải thích.
"Không có quyền lực đấy thì cháu cho là được rồi! Hơn nữa, chỗ này còn có cả cổ phần của chúng ta." Lạc Thiên Hoa bám riết không tha nói.
"Ông nội..."
Lạc Thời Vũ muốn tiếp tục giải thích nhưng bị tiếng chuông cửa bên ngoài cắt ngang, hóa ra là người đi đón Phục Tuấn Hồng đã tới.
"Trương quản gia, cho hắn vào đi."
Lạc Thiên Hoa nói với màn hình điện tử tự động sáng lên trên bàn, hắn thấy được người đến là ai, cháu trai của Phục Tuấn Hồng, Phục Đình Du.
Đây không phải lần đầu tiên Phục Đình Du tới nơi này đón lão gia tử.
Hắn có ấn tượng rất sâu sắc với đình viện mang phong cách phục cổ của nhà họ Lạc. So với lần trước hắn đến thì cây cảnh ở hành lang trong đình viện đã được thay một loại khác, thẳng đến khi hắn đi qua hai hòn non bộ và dòng suối chảy róc rách mới nhìn thấy phòng trà của nhà họ Lạc.
Leng ka leng keng.
Rèm châu bị một bóng người cao lớn vén lên, Phục Đình Du vừa vào đã ngửi thấy hương trà nông đậm. Phục Tuấn Hồng ngồi phẩm trà sau làn khói trắng lượn lờ, Lạc Thiên Hoa nhìn Phục Đình Du nhịn không được gật gật đầu.
Nếu vị này nhà họ Phục cũng đi luyện võ, nhất định sẽ là một hạt giống tốt, chỉ tiếc lại chọn nối nghiệp gia đình.
Chào hỏi ông cháu nhà họ Lạc xong, Phục Đình Du cũng lấy một tách trà nóng. Trà của Lạc Thiên Hoa xứng đáng nhất phẩm, mặc dù hắn đã quen uống cà phê nhưng cũng cảm thấy trà này có tư vị khác biệt.
"Tiểu tử, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đón ông?" Phục Tuấn Hồng nâng mí mắt lên hỏi.
"Ba mẹ đã trở lại." Phục Đình Du nói.
Phục Lỗi và Đường Tuệ mới từ nước ngoài trở về, hai người họ họ cứ kêu nhớ đồ ăn Trung Quốc mãi, còn trực tiếp ném hành lý lên xe hắn. Bây giờ hai người đã ngồi ấm chỗ ở Tự Phúc Viên rồi.
"Tiểu tuệ cũng về rồi à?"
Thấy Phục Đình Du gật đầu, trong mắt Phục Tuấn Hồng chợt loe sáng. Người có thể quản được cháu trai nhà mình, Đường Tuệ xếp thứ hai không ai dám đứng thứ nhất.
Nói không chừng...
Lạc Thời Vũ đồng tình nhìn Phục Đình Du: "Có vẻ dạo này Phục tiên sinh có nhiều thời gian rảnh nhỉ?" "Đúng vậy, tháng này là mùa e hàng, đại hội cổ đông cũng xong rồi, khoảng thời gian này tôi định nghỉ ngơi một chút."
Phục Đình Du buông chén trà xuống, nói.
Phục Đình Du không chú ý tới ánh mắt ngày càng sáng rực của Phục Tuấn Hồng, hắn lại nhận được một cuộc điện thoại thúc giục bọn họ mau qua đó ăn cơm.
Cả hai người Phục Lỗi và Đường Tuệ đều là người có niềm yêu thích với ẩm thực. Chuyến xuất ngoại trước đó của bọn họ cũng là để nếm thử nền ẩm thực của các quốc gia. Bọn họ vẫn luôn hy vọng Phục Đình Du sớm đảm nhiệm đại gia nghiệp của gia tộc, như vậy hai người bọn họ có thể tự do đi du lịch khắp nơi, ăn đồ ngon.
Lúc ấy Phục Đình Du còn chưa ý thức được bản thân đang dần biến thành 'công cụ hình người' của nhà họ Phục.
So với Phục Anh có thể tùy ý làm bậy, cuộc sống của hắn tràn ngập đủ các loại ngôn ngữ phức tạp như báo tài chính, doanh thu quý, lợi nhuận năm, công việc bận rộn mỗi ngày làm hắn phải bôn ba khắp nơi.
Đương nhiên khi ấy Phục Lỗi cũng sẽ san sẻ với con trai mình một ít. Chỉ là Phục Đình Du thiên tư thông tuệ, rất nhiều chuyện vừa vào tay đã thành thạo, việc này làm hai vợ chồng bọn họ vui mừng lại kích động rất lâu, cuối cùng bọn họ cũng có thể yên tâm làm vị chủ tịch rảnh rang * rồi!
(*Vung tay chưởng quỹ (甩手掌柜): không cần phải làm việc, không quan tâm đến bất kì thứ gì nữa. )
Mà Phục Anh, người có thể thích làm gì thì làm lại tương đối may mắn, đã có anh trai che chắn ở trên nên cô có thể chuyên tâm với đam mê thi đấu thể thao điện tử và các loại trò chơi AI, thậm chí giành được mấy giải thưởng thi đấu thể thao điện tử nghiệp dư.
Nhưng cô vẫn không thể nhận được sự ủng hộ của Phục Đình Du, hắn cho rằng con gái nên hướng tới ánh mặt trời*, nên đi ra ngoài nhiêu một chút gặp gỡ nhiều người mới là chuyện đứng đắn. Cho nên lúc biết chuyện Phục Anh tham gia diễn xuất trong phim truyền hình AI thì rất tức giận.
(*Phim truyền hình do Cao Vỹ Quang và Tưởng Hân đóng chính. )
Mất nhiều thời gian như vậy, con bé còn hướng về mặt trời kiểu gì nữa?
Bên trong Tự Phúc Viên, các món ăn đầy đủ sắc hương vị đặt trên chiếc bàn xoay chạy bằng điện, đây đều là những món chiêu bài của Tụ Phúc Viên.
"Đình Du à, ba mẹ đã bàn bạc với ông rồi rồi. Bây giờ mẹ và ba con đã về, con có thể nghỉ ngơi một chút."
Đường Tuệ đeo bao tay xé một con vịt om xì dầu, đặt một miếng thịt lên đĩa của Phục Lỗi và Phục Tuấn Hồng, vịt om xì dầu phải dùng tay xé mới ăn ngon.
"Vâng, cảm ơn mẹ." Phục Đình Du nhìn cái đĩa trống không trước mặt mình nói.
"Con nhận vai nam chính bộ phim kia đi, mẹ xem qua rồi, cát- xê cũng không thấp đâu."
Đường Tuệ cười tủm tỉm lau miệng, ưu nhã nói.
Tay Phục Đình Du đang gắp đồ ăn khựng lại giữa không trung. Có vẻ như ba người trước mặt đã sớm thương lượng xong, bọn họ đồng loạt ở dùng ánh mắt "từ ái" nhìn hắn.
"Mẹ đang nói đùa đúng không?" Phục Đình Du hỏi.
"Đình Du à, Tiểu Anh ở bên trong quá thảm, con đi giúp con bé đi." Phục Lỗi cũng lên tiếng.
"Bảo nó đừng tham gia bộ phim đó nữa là được rồi." Phục Đình Du nói. "Sao mà được? Tiểu Anh và Ngôn Hề phối hợp ăn ý thế cơ mà. Ở ngoài Tiểu Anh không có người bạn nào thân thiết, khó khăn lắm nó mới tìm được một người bạn có thể tin tưởng lẫn nhau, mẹ rất vui." Mắt Đường Tuệ ửng đỏ.
"Điều này không thực tế. Sau khi tiến vào cốt truyện con sẽ được sắp xếp một thân phận mới, có khi con còn không biết Phục Anh là em gái mình."
Phục Đình Du cảm thấy bản thân rất lý trí, lại nói có sách mách có chứng, chuyện này căn bản không có khả năng thành công.
"Tiểu Tuệ à, con đừng khuyên nó nữa. Ba thấy nó có báo danh cũng chưa chắc được nhận, muốn đảm nhận vai nam chính chính của bộ phim này đâu có dễ như vậy?"
Phục Tuấn Hồng nói với vẻ cực kỳ chướng mắt cháu trai nhà mình.
"Ba, con là mẹ của Đình Du, con rất có lòng tin với thằng bé. Con nói có đúng không Đình Du..."
Đường Tuệ cắn môi, vẻ mặt yếu đuối đáng thương cầu xin.
Phục Đình Du buông đũa xuống, đừng tưởng rằng hắn không nhận ra hai người đang diễn Song Hoàng trước mặt hắn. ...
Bên ngoài văn phòng nhà cao tâng mọc san sát, một đôi chân đi giày cao gót đỏ người không dính một hạt bụi bước ra từ một chiếc xe hơi màu đen. Hôm nay Cam Vũ đến công ty hơi muộn, cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Tăng Kỳ vừa hưng phấn vừa sốt ruột đứng đợi ở bên ngoài.
"Cam tổng! Cuối cùng cô cũng đến rồi!"
Tăng Kỳ mặt mày đỏ bừng chạy tới.
"Sao thế? Có chuyện gì mà gấp gáp vậy hả?"
Cam Vũ tháo kính râm xuống, dẫm chân trên đôi giày cao chót vót vừa đi vừa hỏi.
"Cuối cùng nam chính của chúng ta đã có manh mối rồi! Chúng ta đã tìm được người thích hợp. Cam tổng, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nghĩ ra được người này là ai."
Tăng Kỳ đắc ý bắt đầu thừa nước đục thả câu, hắn tin chắc chắn Cam Vũ sẽ cực kỳ vừa lòng với ứng cử viên này.