Chuong 140: Nhin thay Phuc Anh
Chuong 140: Nhin thay Phuc AnhChuong 140: Nhin thay Phuc Anh
Đám Cố Dao vọt vào, thấy Phục Anh đã tỉnh lại sinh khí dồi dào, lúc này mọi người mới xem như thật sự yên tâm.
"Đây rốt cuộc là chuyện gì thế, tại sao sau khi tỉnh lại mình lại cảm thấy dị năng của mình lợi hại hơn rất nhiều nhỉ?" Phục Anh hỏi.
"Mình cũng không biết, chắc có lẽ là giống như lúc cậu bị sốt khi trước? Tỉnh dậy liền có dị năng?"
Lý Ngôn Hề cũng vừa nghi hoặc vừa vui sướng, tuy rằng cô đã biết Phục Anh là thăng cấp.
"Đây là dị năng của cô thăng cấp rồi."
Một giọng nói làm Phục Anh cảm thấy xa lạ truyền đến, là Phục Đình Du.
Anh bình tĩnh nhìn gương mặt quen thuộc trên giường, cho dù trong lòng kinh ngạc vạn phần, nhưng anh không muốn biểu hiện ra trước mặt người ngoài.
"Thăng cấp? Dị năng còn có thể thăng cấp à? Nhưng anh là ai vậy?"
Tâm trạng Phục Anh cực kỳ tốt, cô ấy nhìn Phục Đình Du cũng thấy thuận mắt hơn vài phần. So sánh với những thứ này thì cô ấy càng tò mò về chuyện thăng cấp hơn.
"Dị năng giả tu luyện dị năng sẽ được chia thành các cấp bậc. Xem tình trạng của cô có lẽ đã tăng một cấp."
Phục Đình Du nhớ tới lời Lý Ngôn Hề nói trước đó, chuyện này chỉ vừa mới xảy ra cách đây không bao lâu, xem ra bọn họ vẫn chưa biết những việc này.
"Vậy dị năng của tôi cấp 2 à?" Phục Anh kích động hỏi.
"Nếu đây là lần đầu tiên cô thăng cấp, vậy hiện tại cô đang ở cấp 1."
Phục Đình Du trả lời.
Chu Phong kỳ quái nhìn Phục Đình Du: "Vừa rồi anh nói mình bị mất trí nhớ..."
"Chỉ là thiếu mất một phần ký ức, nhưng tôi vẫn nhớ một vài chuyện."
Phục Đình Du mặt không đỏ mà trả lời, cái cớ Lý Ngôn Hề bịa ra rất hữu ích.
Lý Ngôn Hề vẫn luôn quan sát phản ứng của Phục Đình Du giờ phút này cũng thoáng yên tâm một chút. Ít nhất lúc hắn nhìn thấy Phục Anh không có bất luận biểu hiện tức giận nào.
"Phục Anh, người này là Phục Đình Du. Bởi vì một vài nguyên nhân, anh ấy sẽ tạm thời đi theo chúng ta. Còn có, anh ấy biết chuyện về ba lô."
Lúc này Lý Ngôn Hề mới bắt đầu giới thiệu.
Phục Đình Du?
Cùng họ với cô ấy?
"Không phải chứ, chuyện gì thế?"
Phục Anh hiểu Lý Ngôn Hề. Quen biết Ngôn Hề nhiêu năm, Quý Thành thì cô ấy biết nhưng cô chưa từng thấy người đàn ông nào tên là Phục Đình Du xuất hiện bên cạnh Lý Ngôn Hề cả. Vừa ngủ một giấc dậy thì biết bọn họ phải chia sẻ bí mật với một người đàn ông xa lạ, cô ấy cảm thấy có chút không chân thật.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
"Nói như thế này, anh ấy nhìn thấy balo của mình." Lý Ngôn Ha bất đắc dĩ nói.
"Cái gì? Người anh em, anh thật sự nhìn thấy balo của Ngôn He à?"
Cao Viễn hoảng sợ, bọn họ vẫn luôn cho là cái ba lô kia chỉ có một mình Lý Ngôn Hề có thể nhìn thấy.
"Thấy được."
Phục Đình Du trả lời. Nhìn người trong phòng thân sắc khác nhau, Phục Đình Du cũng đoán được những người này đang lo lắng điều gì. Xem ra tất cả những người này đều đang bảo vệ bí mật về chiếc ba lô.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài. Huống hồ..."
Phục Đình Du nhìn về phía Phục Anh, trong thế giới này cũng có một giống Phục Anh y như đúc sao?
Vốn dĩ có hai việc khiến cho hắn khó có thể chấp nhận khi xuyên đến nơi này nhất, một là em gái hắn Phục Anh, hai là di năng nguyên tố hệ lôi của hắn bị giảm chỉ còn mức ba. Bây giờ thấy Phục Anh khỏe mạnh đứng trước mặt mình, hắn chỉ cảm thấy may mắn.
Phục Anh nhìn ánh mắt của Phục Đình Du, cảm thấy nổi hết cả da gà.
Cái ánh mắt này là thế nào đây? Cô ấy lớn như vậy rồi mà chưa từng thấy ai dùng ánh mắt đó để nhìn mình.
"Thì ra là thế."
Lê Hiểu Tình cuối cùng cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.
Ngôn Hề lo lắng tên Phục Đình Du này tiết lộ bí mật về chiếc balo ra ngoài, cho nên mới chiêu nạp hắn để biến hắn thành người của mình. Có điều sao hai người này cùng họ Phục, diện mạo lại tương đồng, chuyện này là như thế nào đây?
"Phục Anh, em thật sự không có người anh trai thất lạc nhiều năm gì đó sao?"
Lê Hiểu Tình hỏi, tiếc là Phục Đình Du bị mất trí nhớ, nếu không có lẽ hắn sẽ biết được điều gì đó.
"Không có. Nhưng trong mấy người chú không bớt lo của em nếu có người nào không cẩn thận có con rơi ở bên ngoài, nói không chừng sẽ bí mật đưa ra ngoài nuôi, loại chuyện này ai mà biết được?"
Phục Anh thờ ơ trả lời. Truyền thống của nhà họ Phục là không thừa nhận sự tồn tại của con ngoài giá thú. Nhóm mấy ông chú kia của cô ấy thường xuyên bị chỉ trích vì không biết kiểm soát đời sống cá nhân, chỉ là cô ấy lười để ý mấy chuyện kiểu này thôi.
"Ồ... Quả nhiên cuộc sống của gia tộc giàu có quá loạn."
Cố Dao tỏ vẻ hiểu biết nói.
Thấy mọi người đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái lại đồng tình nhìn về phía chính mình, Phục Đình Du, người bị nghi ngờ là con riêng: ”...'
"Khụ khụ, nói tóm lại, tình huống hiện tại là như vậy. Trước tiên mọi người ring ở tạm đây một đêm, sáng mai chúng ta sẽ quay về Đào Lý."
Lý Ngôn He nói.
"Đồng ý, tôi không thích nơi này, làm gì cũng không tiện."
Cao Viễn buồn bực nói, hắn vẫn thích ở Đào Lý hơn. ...
Ngoài màn hình, cả gia đình vừa xem phim truyên hình vừa ăn trái cây mà dì Triệu cắt một cách thích thú.
"Ủy khuất Đình Du rồi."
Đường Tuệ nói. Con riêng gì đó, với cá tính của Phục Đình Du chắc lúc này trong lòng hắn rất buồn bực.
"Thấy thằng bé thuận lợi đến được chỗ Tiểu Anh, bố cũng an tâm rồi. Về sau sẽ không có ai dám bắt nạt Tiểu Anh nữa."
Phục Tuấn Hồng hài lòng nói. Trong trí nhớ Phục Đình Du, Phục Anh chính là em gái hắn ở một thế giới khác, nói vậy ở thế giới này hắn cũng sẽ đối xử với Phục Anh không tồi.
"Hy vọng Đình Du có thể thuận lợi dẫn ra được một người bạn gái." Phục Lỗi cười nói.
Tuy cả ba người bọn họ đều thúc đẩy chuyện này, nhưng mỗi người lại có một mục đích khác nhau.
Mục đích của ông là muốn đứa con trai bảo thủ lại kiêu ngạo có một mối tình, cho dù là giả cũng được được. Ngộ nhỡ sau này nó không nghĩ thông suốt thì sao?
"Đúng, em cũng không biết Đình Du thích kiểu con gái như thế nào. Em cảm thấy Ngôn Hề và thằng bé rất xứng đôi." Đường Tuệ tiếp tục trò chyện với người nhà.
Cố Dao cũng rất đáng yêu, nhưng có vẻ không hợp với Phục Đình Du lắm.
Lê Hiểu Tình xinh đẹp tính tình cũng không tồi, nhưng hình như hơi lớn tuổi hơn Phục Đình Du một chút...
Mà lúc này Lý Ngôn Hề đang trò chuyện với Tào Lệ.
Tào Lệ nghe nói Lý Ngôn Hề đang sống với mấy người trẻ tuổi trong kho hàng thì càng không muốn rời khỏi nơi này. Huống hồ sau khi Quý Thành xảy ra chuyện, đội cứu viện còn đặc biệt cử người tới trấn an hai mẹ con bọn họ. Bây giờ trong ngăn tủ trong phòng bọn họ chất đống đồ ăn căn bản ăn không hết.
"Con là con gái, đừng có ngày nào cũng nghĩ đánh đánh giết giết. Tuy lần này Quý Thành xui xẻo, nhưng mẹ thấy mấy người đội trưởng kia cũng không tệ đâu. À đúng rồi, còn có cháu ngoại trai của Phạm Bằng nữa, tuổi thằng bé cũng xấp xỉ con..."
Tào Lệ lại bắt đầu lải nhải.
"Mẹ, mẹ yên tâm. Kể cả không dựa dẫm vào người khác, con cũng có thể nuôi mẹ và anh trai."
Lý Ngôn Hề chỉ nhàn nhạt trả lời, ánh mắt của cô lại trở nên cô đơn. Nếu mẹ ruột cô có lương tâm thì trong tình cảnh này, bà đã không tính toán con mình như vậy?
Có điều có một số thứ từ lâu đã định sẵn không thuộc về cô, Có một người cha luôn yêu thương và quan tâm mình, cô đã vô cùng thỏa mãn rồi.
Nhớ tới Lý Dược, chút thương cảm vừa dâng lên trong lòng Lý Ngôn Hề nhanh chóng bị cô mạnh mẽ quét sạch. Nếu cố gắng sống sót đến cuối cùng, có lẽ cô sẽ được ra ngoài đoàn tụ với Lý Dược một lần nữa.