Chương 139: Nhặt được người
Chương 139: Nhặt được ngườiChương 139: Nhặt được người
Ngoài màn hình, khán giả cười đau cả bụng.
Đoàn phim này viết cái kịch bản thần tiên gì mà để nam chính mới cho rằng bản thân xuyên không đến thế?
Từ góc nhìn của đấng sáng tạo, nhìn gương mặt đẹp trai kia nghiêm túc nói ra những lời như vậy thật đúng là... Vừa mới lạ vừa buồn cười!!!
Tổ kế hoạch của Cam Vũ cũng tỏ vẻ thực vô tội.
Bởi vì là nam chính nhảy dù, không thể có ký ức thực tế, nhưng bọn họ vẫn phải viết sao cho kết nối hợp lý với cốt truyện, thế nên đành phải thiết lập phương thức xuyên không để hắn lên đài thôi.
Chỉ cần cấy một đoạn ký ức vào đầu hắn là có thể giải thích thân phận một nhân vật đột nhiên xuất hiện, còn có thể thêm dị năng tạo hào quang của nam chính. Chưa kể thân phận anh trai Phục Anh và cuộc gặp mặt suôn sẻ với nhóm nhân vật chính. Chẳng lẽ thiết lập này không tuyệt à?!
"Có thể mọi người sẽ thấy chúng ta có chút làm quá, nhưng nhiệm vụ của chúng ta là phải làm cho người trong bộ phim chấp nhận nhân vật đột nhiên xuất hiện. Xem ra bây giờ chúng ta đã đạt được hiệu quả rồi."
Trịnh Úy Nhiên nói. Cuối cùng chính là bắt đầu chấp nhận, vả lại Phục Đình Du vừa bắt đầu đã được gia nhập vào nhóm nhân vật chính, so với Quý Thành thì bớt lo hơn nhiều.
"Đúng, có vẻ khán giả cũng rất thích thú với điều này."
Cam Vũ đứng phía sau nói.
"Vẫn là công nghệ AI của công ty đủ mạnh, có thể biến giả thành thật, nếu không chúng ta thật đúng là không biết nên làm cách gì để làm nam chính thứ hai xuất hiện."
Thái An An giơ ngón tay cái cho Cam Vũ. Khoảng thời gian này, ngày nào tâm trạng bọn cũng cô cùng căng thẳng. Bây giờ nam chính mới đã thuận lợi tiến vào, tất cả bọn họ đều đang nghĩ xem buổi tối có nên đi liên hoan thả lỏng một chút không.
"Công nghệ AI là thế mạnh của chúng ta. Gần đây mọi người vất vả rồi, đêm nay công ty mời khách."
Cam Vũ nghe thấy có người khen kỹ thuật công ty mình, lập tức vung tay quyết định mời mọi người một bữa ngon.
Sau một tràng vỗ tay, đại gia lại ngồi xuống nghiêm túc xem cốt truyện phát triển. Bước tiếp theo, chính cuộc hội ngộ của Phục Đình Du và Phục Anh. ...
"Cho nên vừa rồi anh đã nhìn thấy hết à?"
Lý Ngôn Hề không quên mục đích chính, cô muốn xác nhận có phải đối phương thật sự có thể nhìn thấy ba lô của cô không.
"Cái đó của cô, ở nơi của bọn tôi gọi là dị năng không gian. Chỉ là không gian của bọn họ không giống với cái của cô lắm."
Phục Đình Du nói làm Lý Ngôn Hề tuyệt vọng, quả nhiên là hắn có thể nhìn thấy.
Nhưng nghĩ lại thì người này chính là anh trai của Phục Anh, có lẽ là đội bạn? Nhưng cô nhớ rõ, lúc ấy chính miệng anh trai Phục Anh nói hắn không muốn em gái mình tham gia diễn xuất bất cứ phim AI nào, hình như hai người còn bởi vì chuyện này mà cãi nhau âm ï.
Chẳng lẽ người đàn ông này vào đây là vì muốn đưa Phục Anh đi?
Mặc kệ như thế nào, trước mắt người này có thể nhìn thấy ba lô của cô, vậy thì chắc chắn hắn thấy hết vật tư trong này rồi. Cô cần phải bảo đảm người này là đội bạn.
"Tôi biết rồi, tương lai anh có kế hoạch gì không?" Lý Ngôn Hề hỏi.
"Tôi muốn tìm cách để quay trở về thế giới của mình, tôi vẫn còn người thân ở đó."
Mặc dù lúc bị hỏi hắn có chút mờ mịt, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn bảo đảm mình có thể an toàn sống sót.
Phải sống sót thì mới có thể trở về.
"Không bằng như vậy. Tạm thời anh cứ đi theo nhóm chúng tôi. Chúng tôi thường xuyên phải ra ngoài, có lẽ sẽ có manh mối gì đó chưa biết chừng."
Lý Ngôn Hề thuật lại tình hình hiện giờ cho Phục Đình Du. Dựa theo sự hiểu biết của Phục Đình Du, hắn sẽ không lựa chọn an phận chen chúc ở cùng một chỗ với những người sống sót ở khu chung cư đắp chiếu.
"Cho nên nơi này trước kia là thời kỳ hoà bình không có ma vật, hiện tại con người đang trải qua giai đoạn sơ khai?"
Phục Đình Du hỏi.
"... Đúng vậy.'
Tốt tốt, anh đến từ tương lai còn nơi này chỉ là thế giới ở cấp bậc rất thấp.
Con người tiểu nhân trong lòng Lý Ngôn Hề đã cúi đầu nhận mệnh...
Cũng may là hai người đã nói rõ và nhất trí đạt được nhận thức chung: Phục Đình Du sẽ giữ bí mật ve chiếc balo của Lý Ngôn Hề, mà Lý Ngôn Hề cũng sẽ tạm thời thu nhận vị nhân sĩ vừa xuyên không không có chỗ để đi, không xu dính túi này.
Sự khởi đầu này sao lại có cảm giác giống phim tình cảm thần tượng thế nhỉ? Lý Ngôn Hề nhịn xuống cảm giác khác thường trong lòng, dẫn Phục Đình Du đi ra ngoài.
Lúc hai người đi ra, đúng lúc gặp Đặng Tuấn dẫn mấy người bước ra từ trong phòng Tào Lệ. Đặng Tuấn có chút xấu hổ nhìn Lý Ngôn Hề cười cười, Lý Ngôn Hề cũng không để ý trực tiếp đưa Phục Đình Du vào chỗ nghỉ tạm thời của bọn họ.
Đặng Tuấn đi tìm Tào Lệ, có lẽ là ý của Hướng Minh Chí. Mục đích rất rõ ràng, xem ra đến tận lúc này rồi mà Hướng Minh Chí vẫn không có từ bỏ.
Có điêu những chuyện này không quan trọng, cô định chờ Phục Anh thăng cấp thành công bọn họ sẽ rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Chỗ bọn họ nghỉ ngơi là một căn hộ ba phòng ngủ và một phòng khách nhỏ. Tuy chỉ là nhà thô, nhưng cũng may là Phục Anh có thể ở riêng một mình một phòng, đây cũng ý của Lý Ngôn Hề để mọi người không quấy rây Phục Anh nghỉ ngơi.
"Tôi giới thiệu với mọi người một người bạn mới." Lý Ngôn Hề cười nói với đám Cao Viễn.
"Chị Hiểu Tình, sao người bạn mới của Ngôn Hề nhìn quen thế nhỉ?"
Cố Dao lặng lẽ hỏi, hình như là cô ấy đã gặp ở đâu rồi? Mặc dù hắn là một đại soái ca rất tuấn tú.
"Không phải quen, mà là có chút giống ai đó?"
Từ sau khi Lê Hiểu Tình nhìn thấy Phục Đình Du ở khu chung cư đắp chiếu, cô ấy đã cảm thấy người đàn ông này có ngoại hình tương đối giống với Phục Anh.
"Hả? Đúng đúng đúng! Đúng là như vậy!"
Cố Dao mở to hai mắt nói, sao có thế giống thể nhỉ? "Chào mọi người, tôi tên là Phục Đình Du."
Phục Đình Du có vẻ cũng không quen giới thiệu bản thân, hàng lông mày nhíu chặt lại.
"Phục Đình Du? Anh cũng họ Phục à? Trùng hợp quá. Ha ha ha, anh đến từ đâu vậy, sao trước đây tôi chưa từng gặp anh nhỉ?" Cao Viễn hỏi.
“Tôi...
Thấy Phục Đình Du do dự, Lý Ngôn Hề giải thích:
"Bởi vì một vài nguyên nhân nên anh ấy bị mất một phần ký ức, có rất nhiêu chuyện không nhớ rõ."
Mấy chuyện xuyên không gì đó, vẫn không nên để mọi người biết thì tốt hơn, Lý Ngôn Hề nghĩ thầm.
"Thật hay giả vậy? Người anh em, anh thật sự bị mất trí nhớ à?"
Cao Viễn cảm thấy mấy chuyện như mất trí nhớ chỉ có trên phim truyền hình thôi. hay là Lý Ngôn Hề thấy hắn đẹp trai nên nhặt về?
"Ừ, đúng vậy, tôi bị mất trí nhớ."
Trong lòng Phục Đình Du lại tăng thêm mấy phần hào cảm với Lý Ngôn He, hắn cảm thấy lời giải thích như vậy vừa đơn giản lại trực tiếp.
Miệng Cố Dao đã há thành hình chữ O, chẳng lẽ người này thật sự được Ngôn Hề nhặt về ư?
Mà đúng lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng kim loại va chạm, tiếp theo là một tiếng kêu hưng phấn.
Lúc Phục Đình Du nghe thấy giọng nói này thì sững sờ ngay tại chỗ, sao giọng nói này lại quen thế nhỉ?
"Ngôn Hal Hình như... Mình mạnh hơn rồi!" Phục Anh cười ha hả nói.
Ban đầu cô ấy tưởng là mình bị bệnh, không ngờ lúc tỉnh lại thì thấy dị năng trong thân thể phảng phất như đã đổi mới, cô ấy cảm giác dị tăng của mình tăng lên rất nhiều. Cô thử ngưng ra lưỡi dao tấn công bằng kim loại thì phát hiện nó nhanh, hung ác và chuẩn xác hơn rất nhiều.