Chuong 138: xuyen khong
Chuong 138: xuyen khongChuong 138: xuyen khong
Lý Ngôn He còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy người đàn ông kia cam kiếm bắt đầu chém một con tang thi khác tan nát.
Người đàn ông này là ai? Chẳng lẽ đây là lần đầu tiên hắn gặp tang thi, sao hắn ta lại hành động kỳ lạ thế nhỉ?
"Chỉ cần phá hủy bộ não của tang thi là được."
Lý Ngôn Hề nhịn không được nói.
"Không, vẫn chưa đủ."
Người đàn ông lắc lắc đầu, cuối cùng Lý Ngôn Hề cũng nhìn rõ cây kiếm có hình thù kỳ lạ trong tay anh ta, đây rõ ràng là kiếm lôi quang biến hóa từ hệ lôi!
Kiếp trước Quý Thành cũng là hệ lôi, nhưng phải mãi đến sau này hắn mới có thể ngưng tụ ra lôi quang kiếm chân chính. Nhưng bây giờ mạt thế chỉ vừa mới bắt đầu, người đàn ông này rốt cuộc là thế nào?
Lúc này, có lẽ là nghe được tiếng bước chân và tiếng còi truyền đến, người đàn ông cẩn thận nhắm lôi quang kiếm về hướng người đang tới.
"Không phải tang thi, là con người tới."
Lý Ngôn Hề kết luận người này chắc chắn không phải là người sống sót trong khu tái định cư tạm thời, nếu không sẽ không có chuyện hắn không nhận ra tiếng còi của đội cứu viện.
"Không thể lơ là."
Người đàn ông nhìn thoáng qua Lý Ngôn Hà, tiếp tục chĩa mũi kiếm về hường người tới.
Lý Ngôn Hề sắc mặt phức tạp. Được rồi, chỉ cần tang thi biến dị bị tiêu diệt, không tạo thành bất kỳ nguy hiểm gì cho Phục Anh là cô an tâm rồi. Về phần người đàn ông kỳ quặc không biết từ đâu tới này, cứu viện đội hẳn là sẽ làm rõ ràng.
"Anh có cần thứ trên mặt đất không?"
Lý Ngôn Ha nhìn tinh thạch biến dị của ba đống "Thịt nát" trên mặt đất, hỏi.
"Không cần, cô muốn chúng à?”"
Người đàn ông hỏi lại.
"Tôi có để lấy đồ ăn đổi cho anh."
Không phải lấy không, Lý Ngôn Hề nhấn mạnh.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý, xem ra vật đó thật sự có chút giá trị.
Tuy nhiên, khi anh vô tình quay đầu lại thấy Lý Ngôn He cất 3 vật kia đi, trong mắt hắn thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Bởi vì không có nước để rửa sạch, Lý Ngôn Hề đành phải cất ba viên tinh thạch biến dị vào ba lô, nhưng lại phát hiện trong ba lô chỉ còn thừa đúng 1 ô vuông không trang bị được, mà ba viên tinh thạch biến dị không cùng hệ, vì thế chỉ có thể chuyển hết sạch ra, nhấn đúp hấp thụ những tinh thạch đã thu thập trước đó để giải phóng ba ô vuông.
Thấy có người nhìn mình chăm chú, Lý Ngôn Hề nhíu mày nhìn lại, tiếp theo cô không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ người này nhìn được quầng sáng ba lô của cô?
"Đó là cái gì?"
Người đàn ông hỏi.
Lần đầu tiên, Lý Ngôn Hề cảm thấy vô cùng hoảng loạn, trong thế giới này có người thứ hai nhìn thấy balo của cô? Cái giả thiết quái quỷ gì thế này?
"Rốt cuộc anh là ai?"
Lý Ngôn He nhanh chóng thu hồi quang sáng, đồng thời giơ cây trường đao trong tay lên, mặt đầy cảnh giác hỏi.
"Cô đừng căng thẳng. Tôi sẽ không nói chuyện này ra ngoài. Thật ra tôi cũng muốn hỏi cô nơi này là chỗ nào?"
Lúc người đàn ông lên tiếng, Lê Hiểu Tình và Chu Phong đã đuổi tới nơi, theo sau còn có Phạm Bằng và Triển Hào dẫn theo các đội viên đội cứu viện. Tất cả bọn họ đều là nghe thấy tiếng nổ mạnh nên mới chạy tới đây.
"Ngôn Hề! Em không sao chứ?"
Lê Hiểu Tình hỏi. Sao Ngôn Hề lại cầm đao? Chẳng lẽ người đàn ông ở hiện trường này là kẻ thù? Lê Hiểu Tình và Chu Phong nhìn người đàn ông đứng phía trước Lý Ngôn Hề với ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Em không có việc gì! Không biết tại sao mà vừa rồi nơi này lại xuất hiện tang thi."
Lý Ngôn Hề chỉ vào đồng "Thịt nát" trên mặt đất nói. Cô thu hồi sự cảnh giác trong mắt, không dám để đám người Phạm Bằng nhìn ra điểm gì. Người đàn ông này, cô cứ đưa về trước rồi tính vậy.
"Tại sao lại có tang thi xuất hiện ở đây?"
Quả nhiên đám người Phạm Bằng đã bị tang thi di dời lực chú ý.
Tuy chỗ này nằm sau khu chung cư đắp chiếu, nhưng sau lưng đều là hàng rào cao vây quanh, phía sau có một ngọn núi thấp chuẩn bị xây dựng thành công viên. Chẳng lẽ những con tang thi này từ phía chạy vào, Phạm Bằng lập tức dẫn người đi điều tra.
"Đây là?"
Triển Hào nhìn người đàn ông xa lạ có mặt ở hiện trường hỏi.
"Là một người bạn của tôi."
Lý Ngôn Hề giải thích.
Triển Hào gật đầu, cũng không nói gì nữa. Nếu tang thi đã được giải quyết, hắn cũng nên trở về thôi.
Người đàn ông không hề nói một câu suốt dọc đường, chỉ là lúc mọi người rời đi hết hắn lại xoay người nhìn về phía mấy đống thịt nát' trên mặt đất.
“Anh định làm gì nữa?”
Lý Ngôn Hề hỏi.
"Nghiền xương thành tro."
Người đàn ông vừa nói vừa ngưng tụ điện quang màu tím xanh. Dòng điện quang kia giống như dòng nước nhanh chóng cuốn lấy đống 'thịt nát". Chớp mắt một cái, đống "thịt nát" đã biến thành đống bột than đen, ngoại trừ mùi khét hôi thối tràn ngập trong không khí, thì không thể phân biệt được hình dáng ban đầu của bọn chúng nữa. Lý Ngôn Hề có chút cạn lời. Người đàn ông này có phải hơi cẩn thận quá mức rồi không? Có điều dị năng hệ lôi của hắn ít nhất cũng phải là hệ lôi cấp 3 trở lên, thậm chí có khả năng còn cao hơn.
Xem ra trước khi bọn họ rời khỏi nơi này nhất định phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với người đàn ông này.
[ Đây là nam chính à? Đẹp trai đấy nhưng hơi khờ nhỉ? ]
[ Nghiền xương thành tro, ôi tôi buôn cười chết mất, ha ha ha ha. ] [ Đúng là nam chính rồi, hắn dùng dị năng hệ lôi giống Quý Thành. ] [ Có chút mạnh, có chút khờ khao, giám định hoàn tất ]
[ Tiếp tục quan sát 】
L.. }
Vì làm người đàn ông dẹp bỏ lòng đề phòng, Lý Ngôn Hề dẫn hắn tới một gian phòng trống cách vách.
"Tôi sẽ trả lời vấn đề của anh trước. Nơi này là khu chung cư đắp chiếu nằm ở ngoại ô thành phố Nam Thành, cũng là khu tái định tạm thời cho những người sống sót. Tôi tên là Lý Ngôn He, còn anh?"
Trong giọng nói của gái đối diện vẫn tràn ngập ý dò xét.
Giờ phút này cô đang dựa vào một chiếc bàn gỗ, ánh chiều tà chiếu qua chiếc cửa kính không có rèm che, nhẹ nhàng hắt lên trên người cô. Mái tóc dài buộc gọn ra sau đầu nhưng thoạt nhìn lại vô cùng mềm mại không gì sánh được. Cái mũi xinh xắn, mắt hạnh, môi hồng răng trắng... Trong thế giới nhiều nam thiếu nữ, cô tuyệt đối là vưu vật nhân gian.
"Tôi tên là Phục Đình Du. Tôi không phải người ở nơi này, cô biết xuyên không không? Đây chính là cảm giác của tôi bây giờ."
Phục Đình Du nói. Trong trí nhớ của anh, thế giới tuyệt đối không giống như thế này. Những quái vật tấn công con người cũng không gọi là tang thi, hơn nữa cấp bậc có thể còn cao hơn thế này nhiều.
Từ duy nhất có thể có thể giải thích cho tình huống hiện tại cũng chỉ có hai chữ "Xuyên không”.
Phục Đình Du...
Nếu như vừa rồi cô chỉ cảm thấy người đàn ông này nhìn có chút quen mắt, thì bây giờ sau khi nghe được cái tên này cô đã hoàn toàn rõ ràng. Phục Đình Du, đây không phải là anh trai của Phục Anh ở nước Thánh Ngọc ư?
Hơn nữa nhận thức của anh ta là cái quỷ gì thế? Từ một thế giới khác xuyên vào phim truyền hình? Cô muốn tin vào vào điều này, nhưng làm sao mà tin được đây!
"Tôi biết cô sẽ không tin."
Phục Đình Du nói.
"... Anh có thể kể cho tôi nghe nơi anh sống ban đầu như thế nào không?"
Lý Ngôn Hề ép bản thân phải bình tĩnh. Cô là Lý Ngôn He, là Lý Ngôn He trong phim truyền hình, bây giờ cô phải tin vào diễn biến cốt truyện phát triển không ra đâu vào đâu này.
"Nơi tôi sông tên là Khâu Xuyên, nơi đó cũng có ma vật bị ma hóa, nhưng cấp cao hơn nơi này rất nhiều. Công pháp tôi luyện tập chính là nguyên tố hệ lôi. Vốn dĩ tôi sắp sửa trở thành người mạnh nhất, nhưng kể từ sau khi tới đây sức mạnh của tôi đã bị suy yếu đi không ít..." Phục Đình Du nhìn tay mình nói, đây là thứ khiến hắn buồn bực nhất. Giờ phút này trong lòng Lý Ngôn Hề vô cùng rối rắm, cô có nên tỏ ra khiếp sợ, hay cảm thấy thật thần kỳ không nhỉ?