Chuong 148: Tang thi tang ngao
Chuong 148: Tang thi tang ngaoChuong 148: Tang thi tang ngao
Phục Đình Du không cần vũ khí nhất cũng thu hồi ánh mắt kinh ngạc, các loại binh khí xung quanh lóe lên hàn quang đếm không hết, hắn còn chưa bao giờ biết, vậy mà có người có thể sử dụng nhiều loại binh khí như vậy.
Mấy người trong đội ngũ có vẻ đã quen với những bất ngờ vui vẻ mà Lý Ngôn Hề mang đến cho bọn họ, có người khen ngợi, có người vỗ tay, không khí náo nhiệt lại hài hòa.
"Nhiều loại binh khí như vậy, ba lô Ngôn Hề có chứa hết được không?"
Chu Phong đưa ra nghi hoặc của mình, xem ra chỉ có thể để ở trong xe.
"Đóng thùng, thu nạp cùng một chỗ là được, chỉ là lần sau lấy ra phải lấy ra cả thùng."
Lý Ngôn Hề trả lời, loại vật phẩm rải rác này cô đã thử qua biện pháp nạp vào ba lô, đại khái vì đều là vũ khí, cho nên có thể thu nạp cùng một chỗ.
"Đây chính là gia bảo của ông nội Lạc, trước kia chỉ có thể dùng để luyện tập, hiện tại rốt cuộc có thể phát huy hết tác dụng của chúng." Phục Anh cảm khái nói.
Thật sự hoài niệm lúc Lạc Thiên Hoa còn sống, cô ấy và Lý Ngôn Hề một mình lăn lộn trong xã hội, cũng chỉ có Lạc Thiên Hoa mới xem các cô là vãn bối mà yêu thương.
"Đúng vậy, ông nội Lạc nhìn thấy nhất định sẽ cao hứng."
Lý Ngôn Hề cũng nói.
Bên ngoài màn hình, Lạc Thiên Hoa đã đỏ chóp mũi: "Cao hứng, sao lại mất hứng được, may mà hai người các cháu còn nhớ rõ ông, không đau lòng vô ích...'
Nếu như biết có loại tình huống này, trước khi ký hợp đồng ông đã yêu cầu được chết chậm một chút, nhưng không sao, hiện tại ông vẫn có biện pháp giúp các cô, cũng không biết hai cô nhóc khi nhìn thấy "đại lễ" ông tặng có hài lòng hay không. ...
Sự thật chứng minh, con người luôn sợ cái gì sẽ đến cái đó, có đôi khi nhìn như chuyện có tỷ lệ phát sinh nhỏ nhất lại hết lần này tới lần khác đã xảy ra.
Sắc trời xám xịt sắp sáng, Phục Anh có thể ngủ trên nệm mình thích, ngay cả lúc ngủ cũng mỉm cười, nhưng cô ấy lại nghe thấy ngoài cửa phòng ngủ vang lên một trận tiếng gõ cửa.
"Phục Anh, rời giường, bên ngoài có tình huống."
Là giọng của Lý Ngôn He.
"Ngôn He, tôi còn chưa phát hiện có gì bất thường thì cô đã phát hiện, tôi thấy sau này chúng tôi cũng không cần gác đêm nữa."
Cao Viễn đang canh đêm nói.
"Tôi có thói quen dậy sớm, cũng là sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra."
Lý Ngôn Hề giải thích, thời gian này là thời gian trước kia cô dậy sớm chạy bộ buổi sáng.
"Canh đêm là vì ứng phó với tình huống bất ngờ, có một số nguy hiểm sẽ không có bất kỳ điềm báo và thời gian phản ứng nào."
Phục Đình Du tựa vào cửa nói, hắn thoạt nhìn đã mặc nguyên quân áo mà ngủ, không giống mấy người Cao Viễn thay áo ngủ ngủ trong phòng khách, hiện tại đã chỉnh trang chờ xuất phát.
"Ngôn Hề? Nguy hiểm gì?"
Lê Hiểu Tình cùng những người còn lại đi ra hỏi. "Em cũng không chắc lắm, nhưng dựa theo tốc độ này, có thể là tang thi động vật." Lý Ngôn He trả lời.
"Mẹ nó, sẽ không thật sự xui xẻo như vậy chứ?" Phục Anh xoa tóc rối bời nói.
Còn lại vài phút thời gian, đoàn người cũng không dám lãng phí thời gian nữa, tất cả đều trở về phòng chuẩn bị.
Lý Ngôn Hề kéo rèm cửa sổ ra đứng bên cửa sổ sát đất thật lớn, cô nhìn về phía đám người Liễu Hạo Quảng, không biết những người đó có thể phát hiện nguy hiểm sắp tới hay không.
"Tôi đoán thứ kia sẽ đến bên chúng ta trước." Phục Đình Du vừa làm nóng bên cạnh nói.
"Tại sao?"
Lý Ngôn Hề hứng thú hỏi, Phục Đình Du nói đúng, dựa theo cảm ứng của cô, tang thi động vật kia sẽ đi ngang qua bọn họ trước.
"Rất đơn giản, họ đã sống ở đây một thời gian và chắc chắn sẽ chọn nơi an toàn nhất để ở."
Anh đề cập đến các nhân viên an ninh và những người sống sót.
Phục Đình Du đã từ động tác nằm ngửa biến thành ép chân, thoạt nhìn đã làm tốt thao tác chuẩn bị...
Anh nói đúng, hiện tại còn hai phút nữa."
Lý Ngôn Hề trong lòng không hiểu sao có chút hưng phấn, lại có chút khẩn trương.
Tang thi động vật, kiếp trước không có dị năng cùng bất kỳ giá trị vũ lực nào, cô chỉ có thể núp ở sau lưng người khác, đây không chỉ là lần đầu tiên mấy người Phục Anh gặp phải, kỳ thật đối với cô mà nói cũng là như thế.
Hiệu quả cách âm của biệt thự rất tốt, mấy người vừa mới từ trên lâu đi xuống đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ba con tang thi Tàng Ngao chạy tới bên ngoài, nắm đấm của Phục Anh đã nắm chặt.
Rầm!
Một con ngao Tây Tạng dẫn đầu phát hiện con mồi bên trong biệt thự, nhanh chóng nhào về phía mọi người.
Mấy người ngoại trừ Phục Đình Du ra đều nhịn không được lui về phía sau hai bước.
Chất lượng cửa sổ thủy tinh sát đất quá tốt, con tang thi toàn thân chảy mủ Tàng Ngao kia hung ác đụng tới, hơn nữa trên thủy tinh còn lưu lại một mảng lớn máu mủ, nhưng thủy tinh vẫn còn nguyên vẹn không tổn hao gì, ngay cả vết nứt cũng không xuất hiện.
"Làm sao, phải làm sao bây giờ? Tại sao nó lại lớn như vậy chứ”
Cố Dao đã bị dọa đến mức mặt mũi biến sắc, cái này hoàn toàn không cùng cấp bậc với tang thi, cô ấy cảm thấy mình đã phế ngay tại chỗ.
"Nếu như mọi người không nắm chắc thì trốn ở phía sau trước, đừng căng thẳng."
Phục Đình Du rốt cuộc đã khởi động xong đứng lên, hai cánh tay còn kéo lên trên đỉnh đầu làm động tác duai ra, một bộ dạng thong dong bình tĩnh.
"Tôi tán thành, chúng ta vẫn nên trốn đi."
Cao Viễn nuốt nước miếng, tự động cùng Lê Hiểu Tình và Cố Dao lui ra phía sau.
Không phải hắn kinh hãi, là hắn căn bản không có bất kỳ kinh nghiệm gì, ngay cả gặp cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, căn bản không biết nên bắt đầu từ đâu mới tốt nhất.
"Các người cũng lui ra sau đi." Phục Đình Du nói với mấy người Lý Ngôn He. "Chúng tôi phụ trợ cho anh, yên tâm, từ xa." Lý Ngôn Hề trả lời.
"Đúng, tôi vẫn có thể giúp anh làm một cái khiên gì đó."
Phục Anh nói chuyện có chút phát run, cô ấy lại nhớ tới con ngao Tây Tạng lần trước đã vô ngã mình, nhưng nhìn thấy bộ dạng trấn định tự nhiên của Lý Ngôn Hề, cô ấy vẫn nhịn không lùi lại.
Hai con ngao Tây Tạng khác cũng bắt đầu đâm vào kính cửa sổ.
“Tôi đi ra ngoài”
Trong tay Phục Đình Du tạo ra lôi quang kiếm, đi ra ngoài cửa.
Mấy người Lý Ngôn Hề và Chu Phong cũng đi theo.
Vài giây sau khi cánh cửa được mở ra, ba con ngao Tây Tạng đã nghe được âm thanh rồi gầm gu vọt tới.
Xet Xetl
Phục Đình Du tay phải phát lực về phía sau, rồi ném ra ba quả lôi cầu về phía trước, lôi cầu đánh trúng ba con ngao Tây Tạng kia, nhưng chỉ trong chốc lát, chúng lại đứng lên.
"Ba con một mình anh ứng phó quá nhiều, tôi dẫn ra một con."
Lý Ngôn Hề dứt lời cũng không đợi người khác phản ứng, cô nhanh chóng ném ra một lưỡi đao, hơn nữa chạy đến con đường rợp bóng cây trước biệt thự.
Quả nhiên một con ngao Tây Tạng bị cô hấp dẫn.
"Tôi đi giúp Ngôn Hề."
Phục Anh cũng xông ra ngoài.
"Chậc”
Phục Đình Du biết mấy người Lý Ngôn Hề sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng hắn không nghĩ tới hai người bọn họ lại dám một mình đi dẫn đi một con ngao tang thi.
“Phục Đình Du, anh làm gì vậy!"
Chu Phong hét, Phục Đình Du đột nhiên nhanh chóng chạy tới, lúc hai con ngao Tây Tạng nhào về phía bọn họ, hắn chẳng những không tránh né, thậm chí còn chạy tới.
Trương Đào cũng thay Phục Đình Du đổ mồ hôi lạnh, nhưng một giây sau khi chuẩn bị tiến lên hỗ trợ hai người đều ngây người, Phục Đình Du đã dùng lôi điện đánh cho một con ngao tang thi ngã xuống đất!
Một con khác đang cắn về phía hắn, cũng bị lôi quang kiếm một kích xuyên qua hàm!
Thật nhanh! Một kích tất sát!
Chất lỏng như cột từ hàm của tang thi tàng ngao chảy ra, Phục Đình Du có chút ghét bỏ, trực tiếp phất tay biến lôi quang kiếm kia thành một trận lôi quang, đốt sạch tang thi tàng ngao.