Chương 149: Mao hiểm
Chương 149: Mao hiểmChương 149: Mao hiểm
Hai con ngao Tây Tạng trong nháy mắt đã bị Phục Đình Du giải quyết một con, điều mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
"Hiểu Tình Cố Dao, hai người chờ ở chỗ này trước, tôi cũng đi ra ngoài hỗ trợ."
Cao Viễn bị một màn bên ngoài kích thích thật sâu, hắn đột nhiên cảm thấy hắn cũng có thể giúp được mọi người một chút, cho dù chỉ có một chút cũng được.
"Được, anh cẩn thận, tận lực ở cùng với mấy người Trương Đào." Lê Hiểu Tình nói.
Cao Viễn gật đầu, xông ra bên ngoài.
Lý Ngôn Hề và Phục Anh cũng không để ý giật mình, tiếp tục phối hợp đánh chết con ngao tang thi chạy tới chạy lui kia.
Gầm lên!
Trong tiếng gầm gừ trộn lẫn nước miếng phun về phía hai người.
Phục Anh ngưng tụ từng tấm khiên ngăn cản hành động của con tang thi ngao kia, Lý Ngôn Hề cũng nhân cơ hội lấy ra hai cái móc mình chọn được trong phòng vũ khí đêm hôm trước đâm về phía con tang thi ngao kial
Cái gọi là binh khí một tấc dài một tấc mạnh, một tấc ngắn thì một tấc hiểm, song câu ở giữa binh khí dài ngắn, lại có chức năng đâm, chọn, câu, trảm.
Nó là vũ khí dùng cả hai tay, thân nó có lưỡi dao, cuối cùng là hình móc, phần bảo vệ trăng lưỡi liềm trên tay có thể bảo vệ người sử dụng.
Này!
Lưỡi dao được Lý Ngôn Hề rót dị nặng hệ tinh thân đã rạch bụng của tang thi ngao ra, Lý Ngôn Hề trong lòng tiếc nuối, cô vốn muốn trực tiếp đánh trúng cổ nó.
Mùi tanh hôi lan tràn ra, răng nanh của tang thi tàng ngao cũng lộ ra.
"Phục Anh, có người tới, đừng để bọn họ tiếp cận." Lý Ngôn Hề hô.
"Được"
Phục Anh có thể đoán được người tới là ai, nói thật hiện tại tình hình chiến đấu hai bên bọn họ đã ổn định lại, tạm thời không cần người khác tham dự.
Mà Cao Viễn cũng chạy về phía Lý Ngôn He, bên Phục Đình Du có Trương Đào và Chu Phong đã dư dả.
"Phục tiểu thư! Lý tiểu thư! Các người... Ông trời oil
Đoàn người Liễu Hạo Quảng từ khu A chạy tới nhìn cảnh tượng phía trước, bọn họ vốn muốn tới hỗ trợ, nhưng mà...
Phục tiểu thư cùng Lý tiểu thư lại cùng tang thi tàng ngao kia đánh nhau?
Một trong những con ngao Tây Tạng nằm đó đã chết chưa?
Người đàn ông lợi hại đó là ai?
Còn có, một nữ sinh ôn nhu như Lý tiểu thư lại đang chém tang thi tàng ngao?!
Tất cả những chuyện này đều khiến mấy nhân viên bảo vệ quen biết Lý Ngôn Hề lắp bắp kinh hãi.
"Đừng đến đây, ở đây nguy hiểm." Phục Anh hét lên. "Được rồi, các cô đừng phân tâm, đừng phân tâm, chúng tôi sẽ đứng ở chỗ này."
Liễu Hạo Quảng cũng phát hiện bọn họ tới không đúng lúc, vì thế vội vàng trả lời.
Phục Anh đối với sự thức thời của Liễu Hạo Quảng vô cùng hài lòng, cũng tiếp tục cùng Cao Viễn yểm trợ Lý Ngôn Hề.
Dây leo của Cao Viễn vẫn mềm mại rất dễ dàng bị tang thi tàng ngao tránh thoát ra, nhưng như vậy Lý Ngôn Hề vẫn tranh thủ được không ít thời gian.
Gầm lên!
Phục Đình Du sau khi giải quyết xong tang thi thứ hai nhìn vê phía Lý Ngôn Hà, giờ phút này cô lại nhảy lên lưng con ngao tang thi kia, hai cái móc trong hai tay đan chéo vào cổ con ngao tang thi kial
Râm!
Tang thi tàng ngao ngã xuống, Lý Ngôn Hề thở ra một hơi thật dài, rốt cuộc cũng giải quyết xong.
"Cảm ơn."
Lý Ngôn Hề nói với Phục Anh và Cao Viễn, nếu không có hai người yểm hộ, cô không tìm được cơ hội cho con ngao Tây Tạng kia một kích trí mạng.
"Ha ha, có thể giúp được thật sự là quá tốt, thứ này nhìn dọa người, trên thực tế cũng không sao!" Cao Viễn gãi gãi ót nói.
"Bọn họ đã giết chết tang thi tàng ngao..."
Tống Hưng sững sờ tại chỗ, nữ sinh cưỡi trên người tang thi tàng ngao kia thật sự là Lý tiểu thư?
"Đúng vậy, ba con đều được giải quyết." Liễu Hạo Quảng cũng lẩm bẩm nói.
Ba con tang thi tàng ngao trong mắt bọn họ cho tới nay giống như bùa đòi mạng, bọn họ đều cho rằng một ngày nào đó sẽ bị ba con ngao tang thi kia ăn tươi nuốt sống, không nghĩ tới mấy người này vừa tới đã giải quyết xong.
"Đã chết rồi."
Lý Ngôn Hề nói với Phục Đình Du, cô cảm thấy sắc mặt Phục Đình Du hình như có chút mất hứng, mà cô lại không biết vì cái gì.
"Các người vừa rồi quá mạo hiểm." Ai biết Phục Đình Du lại nói như vậy.
Lý Ngôn Hề mới cấp 0 mà thôi, hơn nữa còn là dị năng hệ tinh thần.
"Mạo hiểm, mới có thể gia tăng thực lực." Lý Ngôn Hề nói.
"Dù sao cũng đã chết, không phải sao? Không biết trong đầu thứ này có tinh thạch hay không?”
Phục Anh vội vàng nói, hai người này làm sao lại làm cho người ta có loại cảm giác mơ hồ ầm 7?
Trong đầu tang thi tàng ngao cũng có tinh thạch, hơn nữa thoạt nhìn còn lớn hơn tinh thạch trong đầu tang thi người, ước chừng như nắm tay của trẻ con.
Lê Hiểu Tình cùng Cố Dao cũng chạy ra.
"Có bị thương không?”
Lê Hiểu Tình quan tâm hỏi Lý Ngôn Hề và Phục Anh.
"Đầu gối hình như bị cọ rách một lớp da, nhưng cũng không sao."
Lý Ngôn Hề thành thật trả lời, lúc cô vừa quỳ xẹt qua bụng con ngao đã mài mòn quần thể thao trên đùi... Anh mắt Phục Đình Du u ám, cô gái này thật đúng là không xem mình như nữ nhân, đó đâu phải là mài mòn da đơn giản như vậy, phía dưới quần thể thao tối màu của cô ấy đã huyết nhục mơ hồ một mảnh...
Lê Hiểu Tình đau lòng ngồi xổm xuống, chẳng qua sau nửa phút đồng hồ, cô ấy đã chữa lành đầu gối cho Lý Ngôn Hề.
"Cái này, đây là dị năng gì?!" Liễu Hạo Quảng kinh ngạc nhìn Lê Hiểu Tình hỏi.
"Tôi là dị năng giả chữa trị." Lê Hiểu Tình cũng không giấu diếm trả lời.
"Cố Dao, cho mình chút nước, mình sợ mình không tắm sẽ hun đến các người."
Lý Ngôn Hề ghét bỏ nhìn bộ quần áo vừa rách nát vừa bẩn thỉu của mình nói.
"Được, mình đi ngay bây giờ, cam đoan nhiệt độ nước 45 độ, lập tức có ngay."
Cố Dao đang cảm thấy ngượng ngùng vì sự nhát gan vừa rồi của mình, thấy Lý Ngôn Hề nói như vậy, lập tức không ngừng vó ngựa chạy vào nhà.
"Phục tiểu thư. Cảm ơn các cô đã giúp giải quyết ba con quái vật này."
Liễu Hạo Quảng như có chuyện muốn nói, nhưng hắn vẫn cảm tạ mấy người trước.
"Chúng nó đến chỗ chúng tôi, nếu chúng tôi không giải quyết thì chết chắc, anh không cần phải nói cảm ơn."
Phục Anh trả lời, Lý Ngôn Hề đã đi theo Cố Dao vào biệt thự, đại khái là chuẩn bị tắm rửa.
"Là như vậy, trong đồng đội của chúng tôi cũng có một người bị thương, có thể mời vị tiểu thư này đi giúp một chút hay không? Nếu như không tiện thì thôi, chỉ là chúng ta thật sự không tìm được thuốc kháng sinh.
Liễu Hạo Quảng nói, đồng đội của hắn tuy rằng không phải bị tang thi cào thương, nhưng bởi vì miệng vết thương nhiễm trùng nên đã mưng mủ mấy ngày, lại khổ sở vì không có thuốc, chỉ có thể mỗi ngày kéo dài như vậy... Bọn họ cũng thật sự không còn cách nào khác.
Thấy Phục Anh gật đầu với mình, Lê Hiểu Tình cũng đáp ứng ngay tại chỗ.
"Thật sự là cảm ơn các cô."
Mấy người bảo vệ lại vội vàng nói cảm ơn không ngừng.
"Tiện tay mà thôi, chúng tôi lát nữa sẽ qua đó, các anh có thể trở vê chờ chúng tôi trước."
Lê Hiểu Tình nói, tất cả mọi người còn chưa ăn điểm tâm, để cho mấy người ở chỗ này chờ cũng không thích hợp lắm.
Mấy người Liễu Hạo Quảng tất nhiên không nghỉ ngờ, lại một hồi nói lời cảm ơn mới hoảng hốt cao hứng rời khỏi C020.