Chuong 151: Chi duong
Chuong 151: Chi duongChuong 151: Chi duong
Lê Hiểu Tình hiếm khi gặp phải chấn thương nặng như vậy có thể luyện tập dị năng, cho nên trị liệu cũng tương đối nghiêm túc.
Những lời khen ngợi xung quanh cô cũng không để ý tới, kể cả đoàn người Lý Ngôn Hề đang chờ đợi bên cạnh cũng chỉ chuyên chú nhìn Lê Hiểu Tình trị liệu vết thương.
"Phục tiểu thư, tôi là Lưu Tuấn Dân, trước kia chúng ta đã từng gặp mặt." Lưu Tuấn Dân mở lời.
"Xin chào" Phục Anh gật đầu.
"Nghe nói các người giúp chúng tôi giết ba con tang thi tàng ngao kia, thật sự là quá cảm tạ các người, không biết mấy người Phục tiểu thư sau này tính toán như thế nào?" Lưu Tuấn Dân cười tum tỉm hỏi.
"Không phải giúp các người giết, là chúng nó chọc đến chúng tôi mà thôi, sau này chúng tôi cũng không có tính toán gì.'
Phục Anh kỳ quái nhìn ve phía Lưu Tuấn Dân, cô ấy căn bản không có bất kỳ ấn tượng nào với người này, còn có sau này bọn họ có tính toán gì cũng không liên quan đến bọn họ.
"Là như vậy, tôi thấy đội ngũ của Phục tiểu thư cũng không nhiều người, không bằng thêm mấy người đàn ông chúng tôi đi vào, trong chúng tôi cũng có dị năng giả, gặp phải nguy hiểm mọi người cũng có thể chiếu cố lẫn nhau..."
Lưu Tuấn Dân cũng không nản lòng, trong đội ngũ Phục Anh nam nữ cân bằng, thêm mấy người đàn ông sẽ an toàn hơn một chút.
"Thật ngại quá, chúng tôi không thêm người nữa." Phục Anh trực tiếp dứt khoát cự tuyệt.
"Tuổi còn trẻ, khẩu khí cũng không nhỏ, đừng cảm thấy mình giết mấy con là rất giỏi, nói không chừng ra ngoài đã bị tang thi cắn..."
Một người phụ nữ mập hơi lớn tuổi một chút châm chọc khiêu khích, chỉ là một giây sau, trước mặt bà ta đã có thêm một lưỡi đao màu bạc, khí tức lạnh lẽo phát ra quanh lưỡi đao khiến bà ta sợ ngã xuống đất.
"Tôi không thích nghe những lời không may mắn, lời nói ban đầu trả lại cho bà."
Lý Ngôn Hề đi tới, cầm lưỡi dao giữa không trung lạnh lùng nói.
Cho dù Liễu Hạo Quảng đã nói trước, cô nghe được loại lời này vẫn là một khắc cũng không thể nhịn được, nói cái gì cũng được, nhưng không thể nói loại lời trù cho người ta đi chết.
"Được rồi, các người nói ít vài câu đi, tôi chỉ mời người ta tới chữa thương, không phải mời người tới đây nghe các người mắng."
Liễu Hạo Quảng rất ít khi nổi giận, vẫn luôn đặt mình vào thân phận bảo vệ tiểu khu đối xử tử tế với những chủ sở hữu này, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng tức giận.
"Chị Trương, mấy vị này đều là ân nhân cứu mạng của chúng ta, chị không thể nói chuyện như vậy nha, em gái đừng tức giận, đều đến đây ngồi ah." Từ Đan Trân lập tức hòa giải.
"Nếu các người cảm thấy nơi này không an toàn, có thể đến điểm an trí tạm thời của người sống sót, hoặc lúc chúng tôi tới phát hiện bảo tàng Nam Thành bên kia cũng đang xây dựng doanh trại mới, đội ngũ của chúng tôi hiện tại tạm thời không thu người." Lý Ngôn Hề vẫn nói.
Cô biết trước tai nạn tất cả mọi người luôn thích kết đội với cường giả, cũng biết giờ phút này bọn họ đều đang bị khán giả nhìn qua màn hình. Lấy góc nhìn của khán giả mà xem, nếu như bọn họ cứ như vậy mà đi, đây cũng không phải là điều tốt nhất đối với mấy người bọn họ, chi bằng chỉ đường rõ ràng cho những người này, lại không gây chuyện kéo về trên người, cũng miễn cho bị người ta nói là lãnh huyết vô tình.
Bất quá giờ phút này cô cũng không nghĩ tới con đường mình chỉ tới cũng vì bọn họ sau này cung cấp tiện nghi...
"Lý tiểu thư, thật sự có chỗ an trí người sống sót sao? Thậm chí còn có trại?"
Đám người Liễu Hạo Quảng lần đầu tiên nghe nói chuyện này.
"Có nha, hơn nữa cách chỗ này cũng không quá xa, lái xe qua đó cũng chỉ mất khoảng hai tiếng đồng hồ mà thôi, doanh trại bên kia càng gần, nhưng hiện tại còn đang xây dựng."
Cao Viễn nói vị trí khu tái định cư và doanh trại mới cho mọi người biết.
"Hai tiếng đồng hồ... Xa như vậy, đường quá nguy hiểm, chúng tôi không dám đi" Một số người nói.
Vậy thì không phải chuyện bọn họ có thể quản, Cao Viễn cũng kịp thời ngậm miệng lại, mà lúc này Lê Hiểu Tình đã giúp thanh niên kia chữa khỏi toàn bộ vết thương.
"Cảm ơn cô."
Tạ Kỳ Thắng cảm kích nói, hắn đã thực sự được chữa khỏi.
"Người trẻ tuổi không cần quá cậy mạnh, sẽ mất mạng." Lê Hiểu Tình chỉ cười nói như thế.
Tạ Kỳ Thắng nhìn Lê Hiểu Tình ngơ ngác gật đầu, nhưng mấy người hiển nhiên đã chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Mọi người nên biết đủ đi, người ta đã giết ba con tang thi tàng ngao kia rồi."
Tống Hưng thấy mấy người còn muốn đuổi theo nói cái gì đó, vì thế chắn ở cửa nói.
Tang thi nơi này của bọn họ rất ít, chỉ cần ba con ngao tang thi kia bị tiêu diệt, nhất thời sẽ không có nguy hiểm gì, có thể nói mấy người kia đã giúp bọn họ rất nhiều, sớm biết trước hắn không nên để lộ ra chi tiết của những người này...
"Đội trưởng Liễu, C 020 chúng tôi còn chừa lại một ít đồ ăn, nếu không ngại các người có thể dành thời gian đi lấy về, nơi này sau này chúng tôi sẽ không trở về nữa."
Lý Ngôn Hề nói với Liễu Hạo Quảng đang đi ra tiễn bọn họ, hiện tại cũng chỉ có Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng.
"Vậy làm sao được! Hiện tại ăn đồ khó tìm như vậy."
Liễu Hạo Quảng nghe xong liền từ chối, tuy rằng bọn họ hiện tại thiếu nhất chính là thức ăn.
"Không sao, chúng tôi ở bên ngoài gặp được cơ hội tìm đồ ăn nhiều hơn một chút, anh cứ nhận đi." Phục Anh cũng nói.
Những thứ kia vốn là thức ăn vụn vặt trong ba lô của Lý Ngôn He, bởi vì lần này bọn họ rời đi, chỉ riêng giường và quần áo đã chiếm bảy tám ô trong ba lô của Lý Ngôn Hề...
"Lý tiểu thư, Phục tiểu thư, còn có các vị, nếu sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ trả lại ân tình đã thiếu các vị." Tạ Kỳ Thắng đột nhiên nói.
Liễu Hạo Quảng cũng gật đầu võ vỗ Tạ Kỳ Thắng, tỏ vẻ đồng ý.
"Được, sau này còn gặp lại." Lý Ngôn Hề cười nói.
"Ngôn He, cảm giác chúng ta đi tới đâu cũng sẽ bị người ta yêu cầu lưu lại?"
Cố Dao nhớ lại, bọn họ cũng chỉ có mấy người mà thôi, mà những người đó có hơn ba mươi người.
"Bởi vì hiện tại mọi người còn không dám ra ngoài giết tang thi, luôn muốn tìm người đi theo." Lý Ngôn Hề nói, ở trước mặt sự sống còn, loại ý nghĩ này kỳ thật rất bình thường, cô cũng không khinh bỉ, chỉ cân không chạm vào điểm mau chốt của cô là được rồi.
"Đâu chỉ có vậy, dị năng của Ngôn Hề thuận tiện như vậy, đi đâu cũng là một người bánh bao thơm ngon." Cao Viễn nói.
"Không phải vậy sao, không có Ngôn Hề chúng ta ăn cơm cũng không thơm."
Phục Anh ôm cổ Lý Ngôn Hề nói đùa.
"Cho nên tôi chính là bát cơm sắt của các người, nên cho tôi vào tù rồi." Lý Ngôn Hề mím môi cười nói.
Mọi người trong xe nhịn không được nở nụ cười, Phục Đình Du nhìn mấy người đang cùng nhau cười đùa mới ý thức được lúc trước mình may mắn cỡ nào mới được Lý Ngôn Hề dẫn vào đội, nếu như không phải hắn không cẩn thận nhìn thấy cái ba lô kia, Lý Ngôn Hề cũng tuyệt đối sẽ không cho một người xa lạ vào đội.
Nhưng nói đến gia nhập đội ngũ, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, bọn họ sẽ nhanh như vậy đã có thêm một đồng đội mới...
Khi đoàn người sắp đến Đào Lý, Lý Ngôn Hề dẫn đầu phát hiện một người lang thang gần cửa Đào Lý, phát hiện này khiến tất cả mọi người khẩn trương.
Chẳng lẽ có người đang có chủ ý với Đào Lý?
"Đi qua xem trước, chỉ có một người mà thôi" Lý Ngôn Hề nói.
"Được"
Chu Phong lái xe đạp chân ga, lại trực tiếp đụng phải mấy con tang thi, chạy về phía Đào Lý.