Chương 157: Dị năng triển lộ
Chương 157: Dị năng triển lộChương 157: Dị năng triển lộ
Quả nhiên, một con tang thi biến dị hệ thổ thúc dục viên gạch trên mặt đất ném về phía Triển Hào. Triển Hào tuy rằng tránh được, nhưng suýt nữa không cẩn thận rơi vào đống tang thi phía dưới, ngay cả Lý Ngôn Hề cũng không khỏi vì hắn mà đổ mồ hôi.
Sau đó Triển Hào lại ném ra mấy quả bom, mới được Trương Cẩm Hàng khuyên can trở lại trong xe, nhưng hành động vừa rồi của hắn cũng rõ ràng giảm bớt không ít gánh nặng cho mấy chiếc xe.
Giờ phút này trên một chiếc xe tải đã bò đầy tang thi ở rìa, hai tài xế ngồi xổm ở phía dưới ngay cả thở mạnh cũng không dám, trên nóc xe không ngừng có tang thi lộ ra đầu và tay vỗ cửa sổ thủy tinh trước xe và hai bên, bên ngoài còn có tiếng đạn nổ tung bắn trúng khung xe.
"Cô Lý, nếu đúng như số lượng cô nói, đạn dược của chúng tôi có thể không đủ."
Trong bộ đàm, giọng nói của Thân Trạch Vĩ truyền tới.
"Chính xác có nhiều tang thi như vậy, số lượng chỉ có thể nhiều hơn chứ không ít hơn những gì tôi nói."
Lý Ngôn Hề có chút cạn lời, nhưng vẫn trả lời.
Trước kia đội cứu viện số hai của Triển Hào thật sự chưa bao giờ xuất hiện loại tình huống này, chẳng lẽ trước khi bọn họ đi ra cũng không khảo sát một phen sao?
Thân Trạch Vĩ tắt bộ đàm và ném sang một bên, sắc mặt rõ ràng đã có tức giận:
"Hậu cần tác chiến hôm nay do ai chuẩn bị?"
"Khụ, đội trưởng Thân, chỉ huy hôm nay là Hướng Minh Chí”
Tả Lương Bình trả lời, chỉ huy phụ trách tất cả mọi chuyện, đây là quy củ của bọn họ.
Xe của Thân Trạch Vĩ hiện tại cũng bị tang thi vây quanh, tang thi thậm chí còn chặn họng súng vươn ra, tình huống càng ngày càng nguy hiểm.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng xe khởi động, mọi người nhìn xuyên thấu qua khe hở bị tang thi vây quanh ngoài cửa sổ, chỉ thấy chiếc xe việt dã màu xám bạc kia được phát động, đột nhiên va chạm.
"Ha ha ha ha! Chủ ý này của Phục Anh thật không tệ, một lần dâm chân ga này có thể nghiền nát qua mấy con tang thi rồi."
Cao Viễn đạp chân ga nhanh chóng đánh vô lăng hét, cảm giác bị tang thi vây quanh thật sự quá không tốt, có loại cảm giác hít thở không thông, cho nên Phục Anh đề nghị trực tiếp lái xe đâm vào.
Nhưng cũng rất nhanh, những chiếc xe khác xung quanh cũng lần lượt bắt chước, lấy xe đụng tang thi, so với bị tang thi không ngừng vây quanh còn tốt hơn.
"Vẫn còn quá nhiều, hơn nữa như vậy quá loạn."
Lý Ngôn Hề nói, bọn họ đã quen chiến đấu do Triển Hào dẫn đội, loại chiến đấu không có quy củ lại không có kế hoạch này là lần đầu tiên gặp, tất cả mọi người dường như đều ít nhiều hiểu được, vì sao trước đó tỷ lệ thương vong của đội một lại cao như vậy.
"Hố"
Trương Đào cũng nói.
"Không bằng chúng ta xông ra là được, cũng không thể để người ta hố chết vô ích." Cao Viễn nói.
"Không được, tang thi bên ngoài còn nhiều hơn, không xông ra được." Trong pham vi cảm giác tinh thần của Lý Ngôn Hà, tang thi xung quanh đã tầng tâng lớp lớp vây quanh bọn họ, khu vực này bị súng ống đạn dược thanh lý không ít, cho nên còn có thể động một chút, đi ra ngoài thì không được.
Cho nên điều duy nhất bọn họ có thể làm hiện tại, chính là tận lực giết tang thi nhiều nhất có thể.
Ba lưỡi dao chui ra khỏi khe hở cửa sổ xe, Lý Ngôn Lý thử khống chế trong xe.
"Chắc mình cũng có thể"
Phục Anh là dị năng hệ kim, vừa rồi khi cửa sổ xe đóng chặt, dị năng của cô ấy không thể ra ngoài, nhưng hiện tại sau khi mở ra một khe hở dài, cô ấy phát hiện mình cũng có thể ngưng tụ ra kim loại đâm ra bên ngoài xe.
Rầm!
Lưỡi đao hỗn hợp kim loại bắt đầu đâm xuyên thấu đầu tang thi xung quanh giữa không trung, Lý Ngôn He mỉm cười cảm thụ tinh thần lực của mình, sau đó lại từ trong ba lô lấy ra hai lưỡi dao đặt ra ngoài cửa sổ xe.
"Làm sao có thể? Lần trước họ chưa lợi hại như vậy" Đặng Tuấn lẩm bẩm.
Lúc trước hắn vẫn cho rằng dùng dị năng vật lộn với tang thi là phương pháp ngu ngốc nhất, chậm chạm nhất, nhưng hiện tại nhìn ra bên ngoài hắn mới khiếp sợ phát hiện, lưỡi đao với mũi khoan kim loại bay múa trên không trung, đúng là có thể so với uy lực của viên đạn, thậm chí độ chính xác còn cao hơn!
Lúc này mới ngắn ngủi nửa tháng thời gian mà thôi!
Hắn làm sao biết được, lần trước ở ga xe lửa, đoàn người Lý Ngôn Hề còn đang trong giai đoạn luyện tập chiêu thức chiến đấu với tang thi.
Thân Trạch Vĩ cũng nheo mắt nhìn về phía chiếc xe jeep có lưỡi đao và mũi khoan kim loại vờn quanh kia, là Lý Ngôn Hề và người tên là Phục Anh kia sao?
"Muốn quay không?" Tả Lương Bình hỏi.
"Quay."
Thân Trạch Vĩ nhớ tới đoạn video lần trước Tả Lương Bình giao nộp, bản lĩnh của mấy người Lý Ngôn Hề này, thật đúng là mỗi lần đều không giống nhau ah...
"1,2,3,A...
Cố Dao thử phóng dị năng hệ thủy nhưng không có tác dụng gì với tang thi, sau đó vẫn buông tha, bắt đầu giúp Lý Ngôn Hề đếm số tang thi mà bọn họ giết chết, dùng lời của cô ấy nói chính là tránh cho đến khi đào tinh thạch sẽ chịu thiệt.
Cao Viễn đụng phải tang thi trong chốc lát, cũng giao vô lăng cho Lê Hiểu Tình, còn mình thì cùng Trương Đào chia ra dùng dị năng hệ mộc cùng hệ thổ giết chết tang thi bên ngoài.
Dị năng xuyên qua khe hở cửa sổ, gạch đá của Trương Đào cũng không ngừng đánh vào tang thi, có điều điều này chỉ có thể giảm bớt áp lực xung quanh xe jeep, cách đó không xa có một chiếc xe nhỏ không lái được đã bị tang thi đè kín không kế hở...
"Chiếc xe kia hình như là xe của mấy người Trần Tiểu Xung." Cao Viễn nói.
"Hiểu Tình, lui vê phía sau một chút."
Lý Ngôn Hề nhìn quanh một chút, chiếc xe nhỏ kia lúc này cách bọn họ gân nhất, nếu không giúp, toàn bộ xe đều có khả năng bị đè bẹp.
"Được" Lê Hiểu Tình xoay vô lăng, lùi xe về phía chiếc xe. Chết này! _
Năm lưỡi đao đồng thời xuyên qua đầu năm con tang thi phía trên, lại tiếp tục đâm về phía tang thi khác, Cao Viễn thì khống chế dây leo kéo thi thể tang thi phía trên xuống, cứ như thế một lát sau xe nhỏ rốt cuộc có thể động đậy.
"Là nhóm Lý tiểu thư!"
Mấy người Trần Tiểu Trùng vui mừng nhìn chiếc xe đang đỗ cạnh đó, tuy rằng không nhìn thấy bên trong xe, nhưng chiếc xe kia cùng dị năng kia không sai được, là Lý Ngôn Hề đang giúp bọn họ.
"Cám ơn ông trời, họng súng rốt cuộc cũng không bị tang thi chặn lại!"
Giang Hồng Sướng lại nổ súng bắn phá.
Trong một chiếc xe khác, mấy người Triển Hào chuẩn bị giết ra ngoài cứu Trân Tiểu Trùng cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này tang thi đều đang đâm vào cột súng, vũ khí căn bản không dễ sử dụng, nếu muốn cứu chiếc xe của Trân Tiểu Trùng cũng chỉ có thể từ trên nóc xe tìm vị trí bắn giết, cũng may có Lý Ngôn Kỳ bên kia hỗ trợ kịp thời giải quyết khốn cảnh trước mắt.
"Triển Hào, tôi thật đúng là hoài niệm cách chỉ huy không theo quy củ của anh."
Trương Cẩm Hàng cười khổ, Triển Hào tùy cơ ứng biến lại không theo phương thức chỉ huy bình thường, so với tình huống loạn thất bát tao như vậy thì tốt hơn nhiều.
"Sau này tôi không làm chỉ huy nữa, chỉ giết tang thi."
Triển Hào nói, hắn biết chức phó chỉ huy này cũng chỉ treo danh tiếng mà thôi, mà tâm tính của hắn gần như lại trở lại giai đoạn đầu, hắn hận tang thi, sau này hắn muốn sống sót cũng chỉ có giết tang thi...
[ Đội cứu hộ này xảy ra chuyện gì vậy, càng ngày càng thối nát]
[Ủng hộ Triển Hào rời đi, là vàng ở đâu cũng sẽ phát sáng]
[Những người đó có phải mù mắt không, vậy mà đãi ngộ với Triển Hào như vậy? ]
[ Rốt cuộc cũng hiểu được vì sao bọn Lý Ngôn Hề không muốn gia nhập đội cứu viện này, chắc đã sớm nhìn ra rồi]
L... ]