Chuong 167: Quyet dinh
Chuong 167: Quyet dinhChuong 167: Quyet dinh
Chuyện gì đang xảy ra?!
Tào Lệ vẫn chết rồi?
Lý Ngôn Hề khó có thể tin được khi nhìn thấy cảnh này.
"Mẹ! Mẹ, có chuyện gì với mẹ vậy?!"
Lý Tinh Hải cũng bị dọa, hắn đỡ Tào Lệ dậy, phát hiện bà ta sớm đã không còn dấu hiệu sống, mà trên bụng còn cắm một con dao gọt hoa quả.
"Mẹ nhất định là phát hiện có người thừa dịp loạn muốn cướp vật tư, cho nên mới chạy vê, đều trách con." Lý Ngôn Hề ngã ngồi trên mặt đất.
"Em gái, làm sao có thể trách em đây? Đây rõ ràng là có người giết người cướp của ah! Không đơn đơn giản là một cá nhân!"
Lý Tinh Hải đỡ thi thể lạnh như băng của Tào Lệ, hiện tại hắn cũng bắt đầu tự trách mình, là hắn không bảo vệ tốt cho Tào Lệ, muốn trách cũng là trách hắn.
Phục Đình Du nhìn Lý Ngôn Hề như vậy lâm vào trầm tư, thành thật mà nói hắn vẫn luôn ở một bên cũng không cảm giác được tình cảm của Lý Ngôn Hề dành cho Tào Lệ, hắn thậm chí cảm thấy Lý Ngôn Hề luôn luôn khôn khéo có năng lực sẽ lười để ý loại nhân tài như Tào Lệ mới đúng, nhưng hiện tại người đã chết, hắn cũng bỏ đi cảm giác mâu thuẫn quanh quẩn trong lòng.
"Bên ngoài còn có tang thi, chờ giải quyết chuyện bên ngoài sau đó tìm hung thủ." Phục Đình Du nói.
Lý Ngôn Hề gật gật đầu, ngoại trừ ba bốn trăm con tang thi vừa rồi ra, hiện tại lại vây quanh thêm một ít, cô quyết định cùng Phục Đình Du đi xuống hỗ trợ.
[ Vai phụ này rốt cuộc cũng đóng máy rồi]
[Cuối cùng vẫn bị tham lam hại chết, rõ ràng đang chạy trốn, còn không quên trở về xem vật tư của mình]
[Tào Lệ chết là đương nhiên, chỉ có thể trách chính bà ta]
[Phục Đình Du và Lý Ngôn Hề càng ngày càng có cảm giác CP, phối hợp này, chậc chậc]
Khan giả say sưa nhìn một hàng tang thi ngã xuống trước mặt Lý Ngôn Hề.
Tinh thân lực của Lý Ngôn He hiện tại không chỉ có thể khống chế lưỡi đao có lực sát thương tương đối mạnh, thậm chí ngay cả đá trên mặt đất hay thanh gỗ bên cạnh cũng có thể khống chế, những người vốn cảm thấy dị năng hệ tinh thần rất vô bổ đều bị ba ba đánh vào mặt.
Dị năng hệ tinh thần này quả thực không bị hạn chế như những dị năng khác, thậm chí có thể áp đảo tất cả dị năng ahl
Tựa như dị năng hệ kim không khống chế được vật phẩm khác, dị năng hệ mộc chỉ có thể khống chế vật phẩm hệ gỗ, dị năng hệ tinh thần lại dưới sự rèn luyện của Lý Ngôn Ha có thể khống chế tất cả hiện vật!
Lý Tinh Hải sững sờ nhìn Lý Ngôn Hề phía dưới với Phục Đình Du cũng đẹp mắt không kém.
Hóa ra em gái nhà mình lại bất tri bất giác trở nên lợi hại như vậy sao?
Lúc này hắn mới cảm thấy, Tào Lệ bao gồm cả hắn ở chỗ này đều có vẻ buồn cười cỡ nào.
Có lẽ ngay từ đầu, khi bọn họ lại xuất hiện trước mặt Lý Ngôn Hà, đã chính là gánh nặng của Lý Ngôn Hề. Mà con bé chưa từng ghét bỏ bọn họ, thậm chí mỗi lần lại tốn nhiều tinh lực như vậy chạy tới nơi mình không thích để thăm bọn họ, đưa thức ăn cho bọn họ... Bon ho may mắn đến cỡ nào chứi
Đám người Phạm Bằng cũng là lần đầu tiên chứng kiến thực lực như vậy, thành thật mà nói trước kia hắn cho rằng Lý Ngôn Hề chỉ là một người biết chỉ đường, biết một ít công phu mà thôi, không nghĩ tới dị năng của cô lại có tác dụng như vậy.
"Đây thật đúng là... Làm cho người ta hâm mộ ah." Ngô Hạo Thiên nói.
"Ừm, người như vậy ai không muốn? Chỉ tiếc..."
Phạm Bằng tiếc nuối lắc đầu, hắn xem như đã nhìn ra, bọn Lý Ngôn Hề vô luận như thế nào cũng sẽ không gia nhập chính thức vào Nam Thành.
"Nhưng cháu vẫn cảm thấy cánh tay không lay chuyển được đùi, bọn họ rồi cũng sẽ bị hợp nhất."
Ngô Hạo Thiên nhìn hai người kia, dù sao nếu là hắn, hắn sẽ để cho bọn họ cảm nhận được cái gì gọi là vừa đấm vừa xoa.
"Cháu a, vẫn còn quá trẻ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu."
Phạm Bằng cười ha hả nói, có đôi khi quá cố chấp cũng chưa chắc là một chuyện tốt.......
Hung thủ giết Tào Lệ rất nhanh đã bị tìm ra, điểm an trí tạm thời cũng không có nhiều chỗ để cất giấu vật tư, sau khi điều tra dọc theo phạm vi xã giao của Tào Lệ, Phạm Bằng cuối cùng đã khóa chặt hai người.
"Cô ta xứng đáng bị vậy, chúng tôi đều là những người mất con, nhưng cô ta cứ phải khen ngợi con cái của mình mỗi ngày, muốn không nghe cũng khó." Một người phụ nữ gầy gò hận thù nói.
"Mỗi ngày đều dẫn chúng tôi tới xem vật tư của cô ta, chúng tôi có thể không động tâm sao, ha ha." Một người phụ nữ khác trạng thái tinh thân cực kém cũng trực tiếp thừa nhận, là hai người bọn họ liên hợp giết chết Tào Lệ.
"Mẹ tôi tất nhiên có chỗ không đúng, nhưng sự ghen tị và tham lam của hai người mới là thứ đáng sợ nhất." Lý Ngôn He nhìn hai người nói.
"Ngôn Hề, em cũng đừng quá khổ sở, anh đã nghĩ rồi, xảy ra chuyện này cũng không còn cách nào khác."
Lý Tinh Hải trong một đêm râu mọc đầy hai má, ngược lại an ủi Lý Ngôn He, anh ta suy nghĩ cả đêm, sau khi đám người Phạm Bằng rời đi đã đem tính toán của mình nói cho Lý Ngôn Hề biết.
"Anh, anh muốn gia nhập đội cứu viện? Không phải anh nói là không thích sao?" Lý Ngôn Hề kinh ngạc.
"Trước kia là anh quá ấu trĩ, nào có mấy chuyện như thích hay không thích, là anh và mẹ đã gây thêm phiền toái cho em, sau này em đừng tới nơi này nữa." Lý Tinh Hải cười khổ nói.
"Anh, kỳ thật anh cũng có thể theo em rời khỏi nơi này."
Lý Ngôn Hề thăm dò, chẳng lẽ Lý Tinh Hải này thật sự đổi tính?
"Không đâu Ngôn He, nếu anh đi cùng em, đội cứu hộ sẽ không bỏ qua cho các em đơn giản như vậy, anh biết."
Lý Tinh Hải nói, anh ta vẫn luôn biết, Tào Lệ và anh ta ở chỗ này được ưu đãi hoàn toàn bởi vì đội cứu hộ phải đảm bảo giữ chân người thân của Lý Ngôn Hề, nếu anh ta quyết định cùng Lý Ngôn He rời đi, sợ là hôm nay bọn họ ai cũng không đi được.
Vì vậy, hắn đã tìm Phạm Bằng vào lúc rạng sáng, đồng ý gia nhập đội cứu hộ.
Lý Ngôn Hề trong lòng hơi khiếp sợ, Lý Tinh Hải luôn thô lỗ thế nhưng lại nghĩ cho cô nhiều như vậy? "Yan tam đi, đội trưởng Phạm đáp ứng cho anh một chức vi rồi, anh sẽ ở chỗ này tiếp tục rèn luyện cho tốt, sau này chờ anh trai có thực lực, sẽ đi tìm các em." Lý Tinh Hải cười nói.
Lúc này trong lòng Lý Ngôn Hề ngũ vị tạp trần, cô chưa từng có anh trai, mà bây giờ Lý Tinh Hải thế nhưng lại cho cô một loại cảm giác được người nhà bảo vệ, cô nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
"Lần này chúng ta chỉ có thể rời đi như vậy trước, sau này còn có cơ hội."
Phục Đình Du nhìn ra lý Ngôn Kỳ rối rắm, đúng như Lý Tinh Hải nói, từ sau khi Tào Lệ chết, đội cứu viện bên kia đã có không ít người đang theo dõi hai người bọn họ, điểm này là Lý Ngôn Hề phát hiện đấy.
Là vì sao hai người cũng có thể suy nghĩ rõ ràng.
"Anh, em biết rồi, anh ở đây bảo vệ mình cho tốt." Lý Ngôn Hề rốt cuộc cũng hạ quyết tâm nói.
"Yên tâm, bọn họ nhất định sẽ bảo vệ tốt an toàn của anh."
Lý Tinh Hải cười nói, lúc này đây có thể thay em gái mình làm công cụ hình người ngược lại cảm giác cũng không tệ.
Nếu đã quyết định đi, Lý Ngôn Hề cũng không do dự quá nhiều, chỉ là trước khi rời khỏi nơi này, cô còn có một việc phải làm, nếu không làm xong chuyện này, cô sẽ cảm thấy cả người không thoải mái.
"Anh có thấy người ám toán chúng ta ngày hôm qua không? Ở đâu?"
Phục Đình Du cũng nhớ rõ bộ dạng người ném máu lên xe bọn họ ngày hôm qua, chỉ là anh không phát hiện ra anh ta ở đây, mà Lý Ngôn Hề lại nói cô nhìn thấy.