Chuong 181: Doanh trai Nam Thanh
Chuong 181: Doanh trai Nam ThanhChuong 181: Doanh trai Nam Thanh
Chương 181: Doanh trại Nam Thành
Lạc Thời Vũ cũng chính vì nghĩ thông suốt điểm này, mới không phản đối hai người đi doanh trại Nam Thành, hiện tại quan trọng nhất là bọn họ sau đó thuận lợi tập hợp.
Hai người cũng không để Thân Trạch Vĩ chờ quá lâu, nhìn hai người đeo ba lô đi ra, Thân Trạch Vĩ còn đang do dự có nên mang mấy người còn lại về hay không.
"Đội trưởng Thân, thật không giấu diếm, chúng tôi nơi này còn có một ít vật tư, không ai trông coi cũng không được, chờ đồng đội của chúng tôi tìm được xe và địa điểm cất giữ thích hợp sẽ đi doanh trại tìm chúng tôi."
Lý Ngôn Hề mặt không đổi sắc nói.
"Thì ra là như thế"
Thân Trạch Vĩ nhớ tới hai xe tải vật tư mà Lý Tinh Hải nói lúc trước, cũng không cố chấp đưa toàn bộ người về, cuối cùng vẫn chỉ mang theo Lý Ngôn Ha và Phục Đình Du xuất phát. ...
Bên trong xe, theo cảnh tượng hai bên đường biến hóa, Lý Ngôn Hề lại nhìn thấy con đường quen thuộc, cùng với doanh trại Nam Thành.
Lúc này bên ngoài doanh trại Nam Thành mới xây xong vẫn có cảnh tượng rất náo nhiệt, không ít người sống sót ở xung quanh chạy tới kích động chờ đợi được vào thành.
"Cái gì? Những thứ trong ba lô cũng phải nộp? Đây là vật dụng riêng của chúng tôi."
Khi hai người xuống xe, giọng nói của một người phụ nữ truyền ra từ dưới cổng.
"Doanh trại là nơi tất cả những người sống sót cùng nhau sinh hoạt, muốn tiến vào thì phải tuân thủ quy định."
Người trả lời cũng là một giọng nữ, chỉ là Lý Ngôn Hề cảm thấy giọng này có chút quen thuộc, vì thế liền nhìn qua.
Từ Đan Trân cảm giác được có một tâm mắt đang đánh giá mình, cô ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện người nọ là Lý Ngôn Hề cùng một người đàn ông đã giết chết ba con ngao Tây Tạng trong biệt thự Kim Nguyên lúc trước.
"Biệt thự Kim Nguyên”
Phục Đình Du cũng nhận ra Từ Đan Trân, cô ấy là một trong những người sống sót.
Lý Ngôn Hề gật nhẹ đầu, đồng thời cũng khẽ nhấch ngón trỏ lên bên miệng nhìn Từ Đan Trân, hy vọng Từ Đan Trân có thể hiểu được ý tứ của cô là đừng chào hỏi bọn họ. Ở chỗ này, người bọn họ quen biết tốt nhất không nên để cho người khác biết, nếu không nói không chừng sẽ mang phiền toái đến cho người đó.
Từ Đan Trân đương nhiên hiểu được ý tứ của Lý Ngôn He, câu chào vừa mới đến bên miệng lại nuốt xuống, hơn nữa cô ấy phát hiện hai người được đội trưởng Thân dẫn vào doanh trại, đăng ký cùng kiểm tra toàn thân tất cả đều miễn.
Cửa thành lại có không ít người vào thành bắt đầu oán giận các loại quy định của doanh trại, Từ Đan Trân cũng không suy nghĩ nhiều, toàn lực ứng phó với những người đó.
Sau khi nhận được tin tức của Lý Ngôn He, bọn họ bắt đầu thảo luận về việc đi khu tái định cư hay là doanh trại còn chưa xây xong, cuối cùng Liễu Hạo Quảng đề nghị đi doanh trại, nói như vậy có thể đến trước một bước. Người có thể ở trong biệt thự Kim Nguyên đều không phải người bình thường, Từ Đan Trân vừa đến đã gặp được bạn cũ của mình ở chỗ này, bao gôm cả mấy người Lưu Tuấn Dân cùng đến, cũng đều kéo được quan hệ với người trong doanh trại.
Sau khi có giao tình sẽ dễ làm việc hơn rất nhiều, hiện tại chính là thời điểm doanh trại thiếu người dùng, mọi người thậm chí đều đã tìm được một công việc tương đối đàng hoàng, cho nên từ ý nghĩa nào đó mà nói, trong lòng Từ Đan Trân vẫn cảm kích mấy người Lý Ngôn Hà...
Bên trong doanh trại Nam Thành.
Lý Ngôn Hề nhìn thấy Lý Tinh Hải thì lo lắng chạy tới.
"Anh, anh không sao chứ? Vết thương ở đâu? Còn đau không?"
Lý Tinh Hải đang uống nước cũng thiếu chút nữa phun ra một ngụm, sao Lý Ngôn He lại chạy tới nơi này?
Thấy Lý Ngôn Hề quan tâm đến vết thương của mình, phía sau còn có mấy người Thân Trạch Vĩ đang nhìn bọn họ, hắn lập tức hiểu được.
Thân Trạch Vĩ đáng chết này, anh ta đã nói sao đột nhiên đãi ngộ lại tốt như vậy, vết thương trên vai mình cũng chỉ là một vết trây xước nhỏ mà thôi, bác sĩ doanh trại lại an bài nằm viện, hiện tại nhìn Lý Ngôn Hề chạy tới, anh ta còn có cái gì không rõ.
“Thân Trạch VI"
Lý Tinh Hải vẻ mặt giận dữ nhìn Thân Trạch Vĩ, lúc trước hắn cũng nghe nói một ít chuyện, Ngôn HE lân này tới đây, chỉ sợ thật sự không đi được.
"Lý đại ca, tôi thật đúng là hâm mộ anh, Lý tiểu thư nghe nói anh bị thương thì lập tức đi theo chúng tôi, tình cảm của anh em các người thật tốt nha." Thân Trạch Vĩ cười nói.
"Đúng vậy, người nhà đoàn tụ, khó có được, khó có được ahI" Hướng Minh Chí cũng cười ha ha nói.
"Vậy tôi sẽ không quấy rầy hai người đoàn tụ, buổi tối tất nhiên sẽ có người đến đón Lý tiểu thư cùng Phục tiên sinh đến chỗ ở của các cô." Thân Trạch Vĩ nói xong thì cùng Hướng Minh Chí rời khỏi phòng bệnh.
Lúc này Lý Ngôn Hề mới buông tay Lý Tinh Hải ra, vừa rồi nếu không phải cô ngăn cản, cô cảm thấy Lý Tinh Hải sẽ tiến lên mắng chửi.
"Mẹ nó, dám lợi dụng lão tử như vậy" Lý Tinh Hải nhịn không được mắng ra một câu tục tĩu.
"Anh, cám ơn anh đã giúp chúng em kéo dài hai ngày."
Lý Ngôn Hề cũng không tức giận, cười nói với Lý Tinh Hải.
"Ngôn Hề, xin lỗi"
Lý Tinh Hải hoàn toàn uể oải, hắn cũng chỉ có thể biểu đạt ay náy của mình như vậy.
"Anh, nếu chúng ta có cơ hội rời khỏi nơi này, anh có nguyện ý đi theo em không?" Lý Ngôn Hề hỏi.
Vấn đề này cô đã nghĩ kỹ, Lý Tinh Hải hiện tại thay đổi cô vẫn luôn nhìn thấy, cô nguyện ý tin tưởng anh ta một lần nữa.
"Ngôn Hà, thật sự có cơ hội rời khỏi nơi này? Vậy anh chắc chắn đi theo em."
Lý Tỉnh Hải còn tưởng rằng Lý Ngôn He có biện pháp gì có thể thoát thân, vẻ mặt mừng rỡ hỏi.
Nói thật hắn cũng cực kỳ không thích cái doanh trại này, những quy tắc và quy định kia quả thực chính là tâng tâng bóc lột người, hơn nữa nơi này thượng tâng gần như đều ngấp nghé dị năng cùng vật tư của em gái nhà mình, hắn hoàn toàn không có bất kỳ hảo cảm gì với nơi này.
"Còn chưa có, em và Phục Đình Du sẽ căn cứ tình huống mà nghĩ biện pháp khác." Lý Ngôn He nói. "Doanh trại này tổng cộng có mấy lối ra vào?" Phục Đình Du hỏi Lý Tinh Hải.
"Tôi biết có bốn cửa, nhưng chỉ có một lối đang dùng, ba lối còn lại deu đang khóa lại."
Lý Tinh Hải nhớ lại, tuy rằng ngày thường có người trông coi hắn, nhưng tình huống trong doanh trại này hắn vẫn rảnh rỗi không có việc gì sẽ tìm hiểu một phen.
"Anh ở chỗ này ổn định trước, chờ tin tức của chúng tôi."
Phục Đình Du trong lòng đã có tính toán, vừa rồi lúc tiến vào hắn cũng đã quan sát tình huống xung quanh, nói thật muốn từ nơi này trốn ra ngoài cũng không đơn giản. Hắn và Lý Ngôn Hề cũng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.
"Được, các người phải cẩn thận, tôi nghe nói những người đó lòng dạ rất hẹp hòi, tên Triển Hào kia cũng bởi vì một đồng đội đã chết nên tâm tình không tốt, nhiêu miệng vài câu lãnh đạo đã bị giáng từ đội phó xuống tổ trưởng, ngày hôm qua tôi nhìn thấy hắn, bị chỉnh rất thảm." Lý Tinh Hải nói.
Lý Ngôn Hề chỉ cười cười, cũng không nói gì, đây là tác phong trước sau như một trong doanh trại, chỉ là không biết Triển Hào mất đi đồng đội nào.
Ba người chỉ nói chuyện không bao lâu đã có người đến gõ cửa.
"Lý tiểu thư, Phục tiên sinh, phòng của hai người đã chuẩn bị xong, xin hãy đi theo chúng tôi trước."
Một người phụ nữ hai người không quen biết đi vào cười nói, phía sau cô ta còn có mười mấy người mặc đồng phục màu lam đậm, hơn nữa trong tay mỗi người đều có vũ khí.
"Được, cám ơn." Lý Ngôn Hề chỉ nhìn thoáng qua những người đó nói.
Tạ Kỳ Thắng có chút kích động lại có chút lo lắng, Từ Đan Trân rõ ràng đã nói thật, mấy người Lý Ngôn He thật sự đến doanh trại, nhưng tại sao chỉ có hai người, Lê Hiểu Tình đã cứu hắn đâu? Còn những người khác thì sao? Họ sẽ không xảy ra chuyện gì, phải không?