Chuong 182: Nguoi quen
Chuong 182: Nguoi quenChuong 182: Nguoi quen
Chương 182: Người quen
Lý Ngôn Hề cũng thu hồi khiếp sợ trong lòng, cô nhìn thấy Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng trong đám người kia.
Liễu Hạo Quảng chớp chớp mắt với cô, sau đó tiếp tục sắc mặt như thường canh giữ ở cửa.
Phục Đình Du cũng nhìn ra hai người quen trong nhóm bảo vệ, chỉ là hắn và Lý Ngôn He giống nhau, không có biểu hiện bất thường gì.
Kỳ thật người sáng suốt đều nhìn ra được, Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du bị biến tướng cưỡng chế đưa vào doanh trại, hơn nữa còn bị hạn chế tự do cá nhân, Liễu Hạo Quảng tuy rằng lo lắng lại tò mò, nhưng bởi vì nhiều người mắt tạp, cũng chỉ có thể tạm thời yên lặng quan sát diễn biến.
Chỗ ở Thân Trạch Vĩ chuẩn bị cho hai người khá lớn, là một căn nhà có rất nhiều phòng, Lý Ngôn Hề suy đoán đây chắc là nơi Thân Trạch Vĩ chuẩn bị cho tất cả bọn họ, chỉ là hiện tại chỉ có hai người bọn họ tới.
"Doanh trại vừa mới xây xong, còn có rất nhiều nơi chưa hoàn thiện, mười hai người này sẽ ở lại trong sân bảo hộ an toàn cho hai người Lý tiểu thư, buổi tối Liêm tướng quân trong doanh trại chúng ta còn thay hai vị chuẩn bị buổi tiệc chào mừng, đến lúc đó tôi sẽ lại tới đưa hai vị qua đó."
Người phụ nữ dẫn đầu Lưu Như Nam trước khi đi nói với hai người.
"Cảm ơn, chúng tôi biết rồi."
Lý Ngôn Hề xem xong phòng thì ném ba lô thoạt nhìn rất nặng lên sofa.
Lưu Như Nam không biết hai người này có lai lịch gì, lại làm cho doanh trại tốn nhiều tâm tư như vậy, nhưng hai người này cũng rất bình tĩnh, mặc dù nhìn ra mình bị danh chính ngôn thuận giam lỏng, cũng không có chút giận chó đánh mèo nào với cô ta.
"Đã sắp xếp xong rồi?"
Lưu Như Nam vừa trở lại văn phòng doanh trại đã gặp Thân Trạch Vĩ đang đi tới.
"An bài xong.
Sau khi kể lại tất cả phản ứng của Lý Ngôn Hề cho Thân Trạch Vĩ biết, Lưu Như Nam mới trở lại bàn làm việc của mình.
Xem ra, hai người trẻ tuổi kia thật sự rất quan trọng.
"Chị Lưu, hai người kia có lai lịch gì vậy, sao lại điêu nhiều người như vậy trông coi?"
Một nữ sinh thoạt nhìn trẻ hơn Lưu Như Nam không ít tiến lại gân, vẻ mặt tò mò hỏi.
Lúc này khán giả đều đã nhận ra nữ sinh này, đây không phải là Nhâm Vũ Lan sao? Cũng là bạn cùng phòng của ba người Phục Anh.
[Em gái này còn chưa chết? Mạng thật lớn! ]
[Tại sao tôi cảm thấy cô ta vẫn không có ý tốt? ]
[Không xong, nhân vật chính bị quản thúc tại gia ở đây, có đại nhân vật nào đến cứu không? ]
[Nhâm Vũ Lan có thể đột nhiên lương tâm bộc phát, cứu Lý Ngôn Hề không? ]
[Trứng thú cưng! ! Tôi muốn xem trứng thú cưng! ! } L..} "Nếu tôi biết bọn họ là ai thì tốt rồi, cô đừng quan tâm lung tung, có thể làm cho doanh trại động lòng như vậy, đoán chừng là dị năng giả lợi hại gì đó."
Lưu Như Nam vừa sửa sang lại tư liệu nhân sự trong tay vừa nói.
Cô ta phụ trách nhân sự doanh trại này, kỳ thật mười hai bảo vệ doanh trại được điều qua cũng không nhiều, nhưng hiện tại doanh trại Nam Thành vừa mới đi vào quỹ đạo, đúng là lúc thiếu người, cho nên mười hai người đã có vẻ rất nhiều.
Doanh trại gần đây cũng có rất nhiều dị năng giả, còn an bài ăn ở cho những người nổi bật trong bọn họ, cho nên cô ta mới suy đoán Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du chắc cũng là đối tượng mà doanh trại muốn thu về.
Nhưng... Hai người kia có vẻ cũng không kích động giống dị năng giả khác nha!
"Ai, dị năng giả thật đúng là tốt, cám ơn chị Lưu nói cho em biết những chuyện này."
Nhâm Vũ Lan ngọt ngào cười nói, chỉ là sau khi xoay người lại, nụ cười trên mặt cô ta đã không còn sót lại chút gì. ...
Trong phòng, Phục Đình Du đã kiểm tra cả phòng một lần, nơi này không có thiết bị nghe lén.
"Phục Đình Du, nếu chúng ta có thể rời đi, tôi định sẽ mang theo anh trai tôi."
Lý Ngôn He ngồi trên sô pha nói.
Lý Tinh Hải... Bất kể là từ góc độ khán giả, hay từ nội tâm của cô mà nói, cô đều cho rằng lần này mình nên mang theo hắn.
"Có thể, chỉ cần rời khỏi nơi này, cô căn bản không cần sợ cái gì.' Phục Đình Du hoàn toàn không có ý kiến.
Trên thực tế, từ khi biết được tất cả bí mật của Lý Ngôn He, anh đã có ý nghĩ này.
Làm người khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng quá mức che giấu cũng sẽ rất mệt mỏi, tranh chấp quyền lợi ở Nam Thành đang bước đầu hình thành, Lý Ngôn Hề sớm muộn gì cũng sẽ trở thành nạn nhân của cuộc đấu tranh quyên lực, nhưng chỉ cần rời khỏi nơi này, cho dù có người không đáng tin cậy biết được một ít bí mật của Ngôn He, vậy trực tiếp giết là được, bọn họ hiện tại còn chưa đủ lực lượng để đối kháng với một doanh trại.
Lý Ngôn Ha nghe xong lộ ra một nụ cười thật lớn: "Cảm giác có đồng bọn ở bên cạnh thật tốt ha ha."
"Đồng bọn?”
"Đúng vậy, đồng bọn chính là mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không phải là cảm giác một mình đối mặt." Lý Ngôn Hề nói.
Cô nhớ tới kiếp trước của mình, vô luận là ở trong phim hay là ở ngoài đời, gân như cô đều chỉ có một mình, cho dù là người chị cô tín nhiệm nhất, cũng chỉ là coi cô là công cụ kiếm lời mà thôi.
Mà lần này, tuy rằng người bên cạnh mình đã bất tri bất giác nhiều lên, nhưng lại luôn vì nhau, suy nghĩ cho nhau, cô đã trải qua hai đời, chưa bao giờ cảm thấy kiên định lại chờ mong như bây giờ.
Thấy biểu tình cô đơn đột ngột của Lý Ngôn Hề lại sinh động lên, Phục Đình Du cũng không còn rối rắm với từ đồng bọn trong lòng nghe rất quái dị, cẩn thận ngẫm lại, hiện tại bọn họ đúng là quan hệ đồng bọn.
Đang lúc Phục Đình Du có chút suy nghĩ lung tung, cửa bên ngoài bị gõ.
"Chắc là người quen”
Lý Ngôn Hề suy đoán, bên ngoài gõ cửa, là hai người trong mười hai người kia.
"Họ có thể tin không?"
Phục Đình Du chỉ Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng. "Không biết, xem tình huống."
Lý Ngôn Hề nhìn Phục Đình Du mở cửa, ngoài cửa đúng là Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng.
"Chị Lưu bảo chúng tôi mang chút nước cho hai vị, chúng tôi hỗ trợ bê vào trước." Liễu Hạo Quảng nói.
"Làm phiền rồi." Phục Đình Du nhường đường, để hai người vác hai thùng nước đi vào.
"Cô Lý, sao các cô lại chọc phải đội trưởng Thân? Còn cô Phục thì sao?"
Liễu Hạo Quảng thấy cửa đã đóng chặt, lập tức hỏi hai người.
"Nói ra rất dài, chúng tôi cũng bất đắc dĩ, mấy người Phục Anh ở bên ngoài đều rất an toàn." Lý Ngôn Hề giải thích.
"Các cô không định đến doanh trại sao?"
Tạ Kỳ Thắng khó hiểu hỏi, tại sao đội trưởng Thân luôn có bộ dạng như sợ bọn họ chạy thoát?
"Lý tiểu thư, lúc trước các cô coi như đã cứu chúng tôi một mạng, nếu như có nhu cầu gì, chúng tôi có thể giúp được nhất định sẽ giúp."
Liễu Hạo Quảng nhìn ra sự chan chờ của Lý Ngôn Hề, giống như lúc trước ở chung cư Kim Nguyên, mấy người Lý Ngôn Hề luôn có kế hoạch của riêng mình.
"Chúng tôi không có ý định ở lại doanh trại, nếu chúng tôi có thể đi ra ngoài sẽ không trở lại đây nữa." Phục Đình Du đột nhiên nói.
Liễu Hạo Quảng nghe xong cũng không tỏ ra khiếp sợ: "Bây giờ tình hình trong doanh trại khó ra, khó vào, đi ra ngoài căn bản không có người quản, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp dẫn các người ra ngoài."
"Đội trưởng Liễu, như vậy có phải quá mạo hiểm cho hai người hay không?”
Lý Ngôn Hề không nghĩ tới Liễu Hạo Quảng lại chủ động vươn tay giúp đỡ bọn họ.
"Chúng tôi mạo hiểm còn ít sao?" Liễu Hạo Quảng cười ha ha.