Chương 186: Đừng hong ai ngăn cản
Chương 186: Đừng hong ai ngăn cảnChương 186: Đừng hong ai ngăn cản
Chương 186: Đừng hòng ai ngăn cản
Liễu Hạo Quảng cũng muốn nhanh hơn một chút, thế nhưng chiếc xe hắn tạm thời tìm được cũng không cho lực, hơn nữa hiện tại hắn lo lắng nhất chính là, xe có thể sắp hết xăng.
"Sớm biết vậy tôi đã tìm thêm hai chiếc xe nữa."
Liễu Hạo Quảng buồn bực vỗ tay lái một cái, mắt thấy sắp thành công, không nghĩ tới hiện tại xe lại xảy ra loại vấn đề này.
"Xăng còn đủ dùng bao lâu?" Lý Ngôn He hỏi.
"Trên mặt đồng hồ hiển thị 10 km, nhưng trên thực tế tôi đoán chừng cũng chỉ còn bảy tám km."
Liễu Hạo Quảng trả lời, hiện tại xe khắp nơi đều không thiếu, chỉ thiếu xăng, sở dĩ hắn dùng chiếc xe này cũng bởi vì bên trong vẫn còn xăng, vốn tưởng rằng lái ra khỏi doanh trại không xa là được, ai ngờ sẽ gặp phải loại tình huống này.
"Chuẩn bị đổi xe" Lý Ngôn Hề không chút do dự nói.
Thừa dịp mấy chiếc xe phía sau còn cách một khoảng, bọn họ hiện tại phải nhanh chóng đổi một chiếc khác.
“Nhưng làm sao có xe?”
Tạ Kỳ Thắng nhìn ra bên ngoài một vòng, ngoại trừ có mấy con tang thi ghê tởm chạy theo xe ra, mấy chiếc xe bên ngoài thoạt nhìn đều đã bị hư hại, không phải cứ tìm được xe là có thể lái đi luôn.
"Đôi trưởng Liễu, dừng xe ngang giữa đường, tất cả chúng ta xuống xe từ bên phải." Lý Ngôn Hề nói.
"Tại sao?”
Liễu Hạo Quảng nhìn xung quanh, nơi này cũng không có xe có thể dùng mà.
"Ngôn Hà, dừng nơi này chúng ta không phải sẽ bị người ta đuổi kịp sao?" Lý Tinh Hải cũng không rõ vì sao Lý Ngôn Hề lại nói như vậy.
"Bây giờ không có thời gian giải thích, đội trưởng Liễu, nếu anh tin tưởng tôi thì cứ làm theo lời tôi nói."
Lý Ngôn He tính toán khoảng cách giữa mấy chiếc xe phía sau và bọn họ, chỉ cần đổi một chiếc xe có hiệu suất tốt hơn, cô tự tin có thể vứt bỏ truy binh phía sau.
Liễu Hạo Quảng nghe xong cắn răng, hắn tin tưởng Lý Ngôn Hề hiện tại khẳng định không điên rồi, vì thế hắn nhanh chóng xoay tay lái, dừng xe ngang giữa đường như Lý Ngôn Hề nói.
“Tang thi giao cho tôi, mọi người mau lên xe." Phục Đình Du nói.
Lên xe?
Lấy xe ở đâu?
Ba người Liễu Hạo Quảng nhìn ra ngoài, chỉ thấy trong lúc Lý Ngôn Hề phất tay, một chiếc xe jeep lớn gấp đôi chiếc xe màu đen đột nhiên xuất hiện trước mắt ba người.
"Ảo, ảo thuật sao! Đây là... !"
Lần đầu tiên trong đời Lý Tinh Hải nhìn thấy hiện tượng này, mà điều hắn có thể nghĩ tới, cũng chỉ có trong chương trình ảo thuật đã xem trong bữa tiệc tết nguyên đán trước kia.
"Lên Xe
Lý Ngôn Hề mở cửa xe nhảy xuống trước, mà dị năng lôi điện trong tay Phục Đình Du cũng không chút khách khí ném lên người mấy chục tang thi bên ngoài.
Trong lúc điện quang nổ, mấy chục con tang thi đều ngã xuống.
Liễu Hạo Quảng chẳng quan tâm đến kinh ngạc nữa, lúc mở cửa xe, chìa khóa xe việt dã kia đã để ở ghế xe, vì thế hắn nhanh chóng ngồi lên khởi động xe.
"Lý Ngôn Hề! Có gì có thể từ từ nói, trại trưởng thực sự muốn các cô ở lại!"
Mắt thấy mấy chiếc xe phía sau xuất hiện trong tâm mắt mấy người, giọng Hướng Minh Chí cũng truyền tới.
"Ngôn He mau đi lên, đám chó này."
Lý Tinh Hải thấy Hướng Minh Chí lại tức giận, còn dám xông tới em gái nhà mình.
"Anh, anh đi lên trước đi."
Lý Ngôn Hề nhìn thấy Nhậm Vũ Lan ở ghế phụ của chiếc xe đầu tiên, mặc dù cô vẫn luôn khống chế bản thân không nên làm một nữ phụ độc ác, nhưng mà...
Một lưỡi đao màu bạc ở giữa không trung nổi lên ánh sáng lạnh, lưỡi đao mỏng đến mức gần như không ai có thể nhìn thấy.
Nhâm Vũ Lan chỉ thấy kính thủy tỉnh trước mặt đột nhiên bị vỡ ra một cái động, kế tiếp dưới bả vai mình truyền đến một trận đau đớn.
Cô ta khó có thể tin nhìn ra bên ngoài, Lý Ngôn He ở xa xa nhìn cô ta cười lạnh.
Toàn trường chỉ có Phục Đình Du mới có thể nhìn ra được, là Lý Ngôn Hề ra tay.
"Còn không chỉ có vậy đâu."
Lý Ngôn Hề nhìn Nhậm Vũ Lan mở to hai mắt hoảng sợ.
Không thể không nói, bộ dạng này của Nhâm Vũ Lan làm cho cô cảm thấy trong lòng cực kỳ sảng khoái.
Lại có hai lưỡi đao không hề báo trước bắn vào phía dưới bả vai bên kia của Nhâm Vũ Lan, cùng với vết thương đầu tiên, Nhâm Vũ Lan lúc này đã đau đến kêu to.
"Chỉ huy! Phía bên kia đã tấn công!" Người lái xe ở một bên nhấn bộ đàm lớn tiếng nói.
"Lên vũ khít"
Mắt thấy mấy người kia đã thay đổi một chiếc xe mã lực lớn hơn, Hướng Minh Chí cũng không để ý nhiều như vậy, cái gì mà bắt sống, cho dù là tàn phế, hắn cũng phải bắt trở vê!
Phằng!
Mấy viên đạn bắn về phía Lý Ngôn He, người nổ súng quả nhiên là Hướng Minh Chí.
Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, mấy viên đạn kia lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Ngoại trừ Phục Đình Du ra, mọi người đều khiếp sợ tại chỗ.
Cô ấy có thể kiểm soát viên đạn!
"Từ hôm nay trở đi, ai cũng đừng hòng ngăn cản chúng tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không nương tay mềm lòng nữal"
Giọng nói lạnh lùng của Lý Ngôn He cách chiếc xe ở giữa đường truyền tới, lập tức mấy viên đạn đứng yên kia đột nhiên bắn về hướng ngược lại, đánh vào lốp bên trái của ba chiếc xe, không ai may mắn thoát khỏi.
"Phục vụ doanh trại là nghĩa vụ của mọi công dân!" Hướng Minh Chí còn muốn tiếp tục nói cái gì đó, nhưng Lý Ngôn Hề đã xoay người chỉ để lại một bóng lưng, cô vừa đi về phía xe jeep vừa giơ cao tay lên.
Theo động tác của cô, chiếc xe vốn nằm ngang giữa đường chậm rãi lơ lửng, sau đó đột nhiên bay tới mấy chiếc xe phía sau...
Phục Đình Du cúi đầu cười, xem ra căn bản không cần hắn làm gì nữa, cô gái nhỏ này tức giận thật sự không dễ chọc.
Lý Tinh Hải vốn còn đang ở trong xe mắng to cũng ngừng chửi rủa, tất cả mọi người sững sờ nhìn khói dày đặc cuồn cuộn ở phía sau cùng với Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du đi lên xe.
"Quá trâu rồi ah "
Tạ Kỳ Thắng giờ phút này còn nắm chặt Lý Tinh Hải, vừa rồi nếu như không phải hắn kéo lại, Lý Tinh Hải sợ là đã sớm nhảy xuống chỉ vào mũi những người kia chửi âm lên rồi.
"Thoải mái!"
Triển Hào bên ghế phụ cũng khó có được lộ ra tươi cười, nếu như nói trước khi hắn còn có chút do dự... lúc này hắn đã xác định, hắn muốn đi theo Lý Ngôn Hà, lựa chọn của hắn sẽ không sai.
Liễu Hạo Quảng lúc này nếu như không phải đang lái xe, cũng muốn võ tay khen hay rồi, lần trước hắn cho rằng Lý Ngôn Hề giết chết một con chó ngao Tây Tạng do vận khí, mà lần này hắn thật sự tâm phục khẩu phục rồi.
"Sao không có giết người phụ nữ kia?"
Phục Đình Du hỏi, hắn vừa rồi thấy Lý Ngôn Hề tức giận như vậy, còn tưởng rằng cô sẽ trực tiếp lấy mạng cô ta.
"Bởi vì... Tôi thiện lương ah!" Lý Ngôn Hề tâm tình không tệ nói.
Cô vốn định giết Nhậm Vũ Lan đấy, chỉ là cô đột nhiên ý thức được mình đang ở trong phim, trong tận thế tuyệt vọng này, cô cảm thấy để Nhậm Vũ Lan chết sớm trái lại tiện nghi cho cô ta, cô càng muốn cô ta tiếp tục sống tạm bợ trong cái thế giới này.
"Đúng đúng đúng, em gái của tôi rất hiền lành, tôi nói cho các người ah..."
Lý Tinh Hải lại lải nhải, Phục Đình Du cũng không nghĩ tới Lý Ngôn Hề sẽ trả lời tự kỷ như vậy.
Thiện lương sao?
Phục Đình Du cười nhìn ngoài cửa sổ, mảnh đao cuối cùng kia của Lý Ngôn Hề anh nhìn rõ rành mạch, sợ là người phụ nữ kia hiện tại chỉ cảm thấy sống không bằng chết nha?
( Hết chương )