Chương 187: Gia nhập đội
Chương 187: Gia nhập độiChương 187: Gia nhập đội
C Nhậm Vũ Lan giờ phút này đúng là sống không bằng chất. Ba lưỡi dao đều tránh được chỗ hiểm của cô ta, trong đó có hai lưỡi dao xuyên qua bả vai cô ta, và một lưỡi dao nhỏ hơn thậm chí còn chui vào trong vết thương, làm cô ta đau đến nỗi gần như ngất đi. Tình huống của những người khác cũng không tốt hơn là bao, lốp xe của mấy chiếc xe đều bị xuyên thủng không nói, chiếc xe ở giữa còn bị đập cho nắp trước xe cũng lật lên, hiện tại bọn họ hoàn toàn không thể tiến lên được, mà lui vê phía sau cũng không được. "Tiểu thư, ngại quá có thể phiền toái cô phải xuống xe một chút." Cửa xe bên cạnh Nhâm Vũ Lan bị mở ra, một nhân viên sửa xe cầm kích sửa xe đứng ở bên ngoài nói. Sau khi Nhâm Vũ Lan bị thương, bởi vì ba chiếc xe đi vội vàng nên không mang theo bác sĩ hoặc là người có dị năng chữa bệnh, cho nên không ai dám rút lưỡi dao hai bên cô ta ra. Hiện tại người ngoài thoạt nhìn vết thương của cô ta cũng không quá nghiêm trọng, nhưng chỉ có cô ta mới biết vết thương này đau đến mức nào. "Anh không thấy tôi bị thương sao? Hiện tại tôi không động đậy được." Nhâm Vũ Lan vô lực nói. "Tiểu thư, chúng ta phải thay lốp xe, cô chỉ bị một vết thương nhỏ mà thôi, động chân vẫn có thể chứ?" Nhân viên sửa xe không kiên nhãn nói, hắn thật không rõ, người phụ nữ này cứng rắn đòi đi theo làm gì. Một lát sau, Nhâm Vũ Lan bị ép xuống xe đứng ở ven đường cắn môi nhìn chằm chằm phương hướng mấy người Lý Ngôn He rời đi. Lý Ngôn Hề chưa bao giờ thích phản bác cũng không thích so đo kia lại ra tay tàn nhẫn với cô ta, ánh mắt đáng sợ vừa rồi cô ta chưa từng thấy qua, cô ta còn cho rằng Lý Ngôn Hề chuẩn bị giết cô ta. Grào! Đã có tang thi bị hấp dẫn tới bên này, Nhâm Vũ Lan bị dọa đến giật mình, chỉ cảm thấy miệng vết thương càng đau. [ Ha ha ha, đáng đời, lúc trước ở trường Lý Ngôn Hề và Cố Dao đã cứu cô ta, cô ta đảo mắt lại lấy ân báo oán] [Tuy rằng không giết chết cô ta, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy còn sảng khoái hơn] [Ngôn Hề vừa rồi quá đẹp trai, không ngờ dị năng của cô ấy đã lợi hại như [Trong mắt Lý Ngôn Hề đột nhiên có sát khí, lão tử rất kích động] [Những người này không có ai tốt, cuối cùng cũng trốn thoát] [Lý Ngôn He quá thiện lương, hy vọng ngày sau đừng làm Thánh Mâu] [ Triển Hào gia nhập đội, rải hoa rắc hoa. Tôi chờ đợi quá khó khăn! ] So với thảm trạng bên này, bầu không khí bên trong xe jeep lại vô cùng thoải mái. "Ngôn Hề, thì ra trước kia em đều che dấu thực lực nha, một chiếc xe lớn như vậy em cũng có thể nhấc lên." Hai tay Lý Tinh Hải giơ ngón tay cái lên. "Đúng vậy Lý tiểu thư, vừa rồi bọn họ đến tôi còn tưởng rằng xong đời, ai biết một mình cô có thể tiêu diệt toàn bộ bọn họ." Liễu Hạo Quảng cũng vừa lái xe vừa nói. "Đội trưởng Liễu, Tiểu Tạ, hai người vừa rồi đã lộ mặt, giờ trở về doanh trại sợ là sẽ gặp nguy hiểm." Lý Ngôn Hề nghĩ đến vấn đề này.
"Mặc kệ đi, quá lắm thì hai anh em chúng tôi sẽ đi nơi khác sống, dù sao ở chỗ đó cũng rất khó chịu "
Liễu Hạo Quảng có vẻ cũng không quá để ý, nhưng Lý Ngôn Hề biết, sau khi doanh trại vừa mới thành lập, gần như tất cả mọi người đều coi doanh trại là nơi ở cuối cùng của mình, Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng đã có một công việc ở đó, nếu không phải vì mình, bọn họ sẽ tiếp tục ở lại đó.
"Đúng vậy Lý tiểu thư, cô không biết đãi ngộ ở đó kém thế nào đâu, còn không bằng một phần mười chúng tôi lúc trước làm bảo vệ, tôi đã sớm không muốn làm nữa." Tạ Kỳ Thắng cũng nói.
"Đội trưởng Liễu, nếu như hai người không ghét bỏ, có thể đi theo đội ngũ chúng tôi, chỉ là kế tiếp chúng tôi cũng không định ở lại Nam Thành, nếu các anh không muốn rời khỏi nơi này, tôi có thể cho hai anh một chút vật tư...
“Tôi nguyện ý!"
Liễu Hạo Quảng trực tiếp cắt ngang lời lý Ngôn Hề, trên thực tế, hắn rất nguyện ý.
"AhI Tôi, tôi cũng muốn!"
Tạ Kỳ Thắng cũng phản ứng lại, vẻ mặt mừng rỡ trả lời, hắn đã nghe đội trưởng Liễu nói qua, trong đội ngũ của Lý Ngôn Hề đều là cường giả, đặc biệt là chiêu của Phục Đình Du vừa giết tang thi, hắn quả thực quá hâm mội
"Vậy thì dễ rồi, lần này thật sự phải cảm ơn ba người các anh."
Lý Ngôn Hề thật lòng nói, đội ngũ lập tức tăng thêm bốn người, hơn nữa đều là người không tệ, đây cũng là một lần tăng chiến lực.
"Nên vậy, mạng của tôi cũng là các người cứu."
Tạ Kỳ Thắng cũng không tranh công, kỳ thật không chỉ có hắn và Liễu Hạo Quảng, lúc trước có mấy anh em cũng không thích ứng được với quy định của doanh trại Nam Thành.
Những người bảo vệ như họ đi bất cứ nơi nào cấp trên cần, lúc ấy mới thành lập thậm chí còn tuyên thệ có thể vì doanh trại mà trả giá sinh mệnh, nếu như đều là bán mạng cho người khác, vậy không bằng đi theo mấy cường giả này, có lẽ còn có thể xông ra một phen sự nghiệp.
"Chúng ta bây giờ đi đâu?" Triển Hào hỏi.
"Đi cùng mọi người tập hợp."
Lý Ngôn Ha cười nói, cô chỉ ra một phương hướng cho Liễu Hạo Quảng, nơi đó chính là nơi Lạc Thời Vũ nói lúc trước.
Triển Hào nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn nhớ tới những lời Trương Cẩm Hàng đã nói lúc trước:
"Triển Hào, nếu có một ngày cậu có thể rời khỏi đội cứu viện Nam Thành, ngàn vạn lần đừng trở về nữa, nơi này không thích hợp với cậu?”
Không thích hợp với hắn sao? Hình như đúng vậy...
Có lẽ Trương Cẩm Hàng đã sớm đoán trước được hắn sẽ có ngày này rồi, chỉ đáng tiếc hắn đã không còn nữa.
"Em gái, em vừa rồi... Chiếc xe đó..."
Lý Tinh Hải không biết từ đâu hỏi, bởi vì quá mức thần kỳ, hắn suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân.
"Dị năng của em, có chỗ có thể cất giữ đồ đạc, như thế này."
Lý Ngôn Hề giống như biến ảo thuật, một chai nước xuất hiện trong tay, Lý Tinh Hải cùng Tạ Kỳ Thắng đều trợn to hai mắt.
Triển Hào cũng kinh ngạc, nhưng sau đó lại thoải mái bật cười, lúc trước hắn đã có nghi vấn này, các loại vũ khí xuất hiện vô tận của Lý Ngôn Hề lấy từ đâu ra, thì ra là như vậy.
"Quá lợi hại, Ngôn He, dị năng này gọi là dị năng gì, tại sao trong doanh trại không có ai có dị năng như em?" Lý Tinh Hải kinh ngạc nói.
"Em gọi nó là dị năng hệ tinh thân."
Lý Ngôn Hề biết, ba lô kia kỳ thật cũng không phải là một loại dị năng hệ tinh thân, nhưng cô cũng không thể giải thích nguyên nhân của ba lô, cho nên dứt khoát quy tất cả vào dị năng này.
Sau khi nghe xong tác dụng của dị năng hệ tinh thân, mấy người ở trong xe tất nhiên lại một trận khiếp sợ, cũng khó trách doanh trại không từ thủ đoạn muốn giữ Lý Ngôn He lại, dị năng này đi đâu cũng dễ dùng.
"Cho nên sau khi tập hợp, kế hoạch tiếp theo của chúng ta là gì?" Liễu Hạo Quảng hỏi.
"Đi Thanh thành xem một chút, chúng tôi nghĩ... Xây dựng một doanh trại của riêng mình" Lý Ngôn Hề trả lời.
Bốn người trong xe nhất thời lặng ngắt như tờ.
Xây dựng doanh trại của riêng mình?
"Ngôn Hề, em nghiêm túc đấy chứ?" Lý Tinh Hải không xác định hỏi.
"Bọn em đều nghiêm túc, anh, anh có nguyện ý giúp em không?" Lý Ngôn Hề hỏi ngược lại.
Lý Tinh Hải đột nhiên nước mắt lưng tròng, hắn đỏ mắt nhìn em gái nhà mình:
"Ngôn Hề, nếu em còn chịu tin tưởng anh, anh nhất định sẽ dùng hết sức lực còn lại để giúp emI"
"Được, em đương nhiên là tin tưởng." Lý Ngôn Hề cười lấy ra một tờ khăn giấy, đưa cho Lý Tinh Hải.