Chương 190: Xuất phát
Chương 190: Xuất phátChương 190: Xuất phát
Toàn bộ kho Đào Lý thậm chí bên trong tòa nhà văn phòng đều trống rỗng, bao gồm cả những thứ như bàn ghế, băng ghế cũng không thấy đâu, cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi này khiến mọi người không thể hiểu được.
Nhiều vật tư như vậy bị chuyển đi còn chưa tính, bàn ghế cùng vật tư văn phòng vì sao cũng không còn?
“Cái này không khoa học ah...'
Tả Lương Bình lẩm bẩm nói, Đào Lý là một nhà máy tương đối lớn, tòa nhà văn phòng cũng cao bảy tầng như vậy, hiện tại bên trong thế nhưng tất cả đều trống rỗng?!
Nếu nó thực sự bị chuyển đi, cần dùng bao nhiêu xe tải chứ!
"Bọn họ đã sớm có âm mưu."
Thân Trạch Vĩ nhớ tới sự thỏa hiệp của Lý Ngôn Hề lúc trước, chắc hẳn từ lúc đó bọn họ đã ấp ủ bước này.
"Bọn họ mang theo nhiều đồ như vậy, cũng không chạy được xa chứ?" Ngô Hạo Thiên đi vào nói.
"Trên lý thuyết thì là vậy, nhưng mà..."
Thân Trạch Vĩ không khỏi nhớ tới cái ba lô lý Ngôn Hề mà Quách Dung Dung nói lúc trước, nhưng lại cảm thấy có chút không có khả năng, chỉ là mười ô vuông mà thôi, không có khả năng chứa được nhiều thứ như vậy, hơn nữa nếu như có thể chứa được, lần đầu bọn hắn đến những người kia đã có thể rời đi, hoàn toàn không cần phải chờ bọn hắn tới lần thứ hai.
Nhưng... vậy rốt cuộc là tại sao?
"Trở về đi, lấy video quay cảnh đánh nhau của mấy người bọn họ ra, nếu có người phát hiện thì dựa theo tình huống thực tế mà khen thưởng."
Thân Trạch Vĩ lại thở dài nói, mặc kệ như thế nào, nhiệm vụ lần này của hắn đã thất bại, nếu để hắn phát hiện hành tung của bọn họ, hắn sẽ không để bọn họ trốn thoát nữa. ...
Trên đường ra khỏi Nam Thành, nhóm bọn họ cũng gặp một số xe đang chạy về phía doanh trại Nam Thành.
Đương nhiên trước khi gặp phải đội ngũ đông người, hai chiếc xe đều căn cứ theo lời nhắc nhở của Lý Ngôn Hề mà tránh né trước một lát, bởi vì Lạc Thời Vũ lo lắng nếu gặp phải đội ngũ quy mô lớn của doanh trại mà nói sợ sẽ sinh biến cố, cho dù song phương không phát sinh xung đột, cũng có thể tiết lộ hành tung của bọn họ.
Cho nên dựa trên nguyên tắc có thể tránh thì tránh, hơn nữa thỉnh thoảng phải xuống xe giải quyết một ít tang thi chặn đường, đợi đoàn người sắp rời khỏi Nam Thành cũng đã đến chạng vạng.
"Cái gì? Trời còn chưa tối mà đã tìm chỗ ở rồi? Tôi thấy còn có thể đi thêm một đoạn nữa."
Lý Tinh Hải sau khi nghe mấy người Lý Ngôn Hề muốn tìm địa điểm nghỉ ngơi buổi tối liền nói.
"Anh, an toàn là trên hết, đi đường là thứ hai, huống chi mọi người cũng mệt mỏi rồi."
Lý Ngôn Hề khuyên nhủ, tuy rằng dị năng của cô có thể giúp mọi người không e ngại trời tối, nhưng ban đêm có thể nói là thiên hạ của tang thi, đối với nhân loại rất bất lợi, cho nên cô cũng không có ý định để mọi người chạy đường vào ban đêm.
Hơn nữa tìm một chỗ ở thoải mái lại an toàn cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Tựa như giờ phút này bọn họ đi tới một nông trường vui chơi ở ngoại ô, chó canh gác trong sân đã hóa thành chó tang thi hung hăng nhe răng nanh, da lông của nó sớm đã bong tróc thậm chí thối rữa, chỉ là dây xích của nó vẫn vững vàng đóng đinh trên mặt đất xi măng.
Tang thi bị xích sắt giữ lấy liều mạng gầm gừ với mọi người từ trên xe đi xuống, lại bị Trương Đào dẫn đầu xuống dùng một tảng đá màu xám đánh nát.
"Chậc chậc, người anh em, thủ pháp này của cậu hơi bẩn." Cao Viễn ghét bỏ nhìn mặt đất dơ bẩn nói.
Oanh -
Một quả cầu lửa dọc theo mặt đất lăn qua bãi ô uế, vài giây sau, dơ bẩn trên mặt đất biến thành cặn bã màu đen, ngoại trừ trong không khí có chút mùi hăng ra, không còn cảm giác ghê tởm vừa rồi.
"Như vậy là tốt rồi, đi thôi." Chu Phong sau khi thu hồi hỏa cầu nói.
"Đừng nóng vội, còn có tang thi muốn đi ra nghênh đón chúng ta."
Lý Ngôn Hề vừa ngăn cản mọi người, hơn mười con tang thi mặc tạp dề đã từ trong cửa chạy ra, trong đó có hai con còn là tang thi biến dị.
"Có vẻ là người trong cửa hàng biến thành tang thi."
Phục Anh vừa dứt lời, bên cạnh đã có một bóng người xông lên thay mọi người ngăn trở công kích, là Triển Hào.
"Không hổ là đội trưởng Haò, luôn luôn xông lên phía trước cho quần chúng nhân dân" Lý Tinh Hải lẩm bẩm nói.
"Anh, anh đứng ở đây."
Lý Ngôn Hề lại một tay kéo Lý Tinh Hải đến bên tường vây, Lý Tinh Hải còn tưởng rằng em gái nhà mình sợ anh ta bị tang thi cào, nhưng hai người vừa mới rời khỏi chỗ cũ, trong cửa sổ lầu hai đột nhiên có một con tang thi nữ tóc xõa tung nhảy xuống.
Tuy rằng Lý Ngôn Hề chỉ dùng một kích đã chém đầu nữ tang thi kia, nhưng Lý Tinh Hải vẫn bị dọa SỢ.
"Cho nên nói, bất cứ lúc nào cũng không nên đứng ở dưới tầng lầu, rất dễ dàng bị tang thi bên trong nhảy xuống trúng, Quý Thành hắn..."
Lý Ngôn Ha có chút đáng tiếc cúi đầu nói.
"Thì ra là như vậy, anh biết rồi, cám ơn Ngôn Hề" Lý Tinh Hải sợ hãi nói.
Trong điện quang và ánh lửa, Lý Ngôn Hề nhìn về phía trước, hơn mười con tang thi đã bị mọi người dễ dàng giải quyết.
Thấy Phục Đình Du còn muốn tiếp tục phóng điện, Lý Ngôn He kịp thời ngăn hắn lại: "Đã chết rồi, tôi xác định”
"Được."
Phục Đình Du lúc này mới nghe lời thu hồi dị năng.
Trải qua hơn nửa ngày ở chung, mấy người Liễu Hạo Quảng cũng rõ ràng thói quen luôn cẩn thận của Phục Đình Du, giờ phút này Tạ Kỳ Thắng chỉ cảm thấy hai người Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du thoạt nhìn càng ngày càng ăn ý.
"Hai người ăn ý như vậy lại không phải là tình nhân."
Tạ Kỳ Thắng trước đây vẫn cho rằng hai người xuất hiện trong doanh trại là một đôi, không nghĩ tới bọn họ lại chỉ là quan hệ đồng đội bình thường.
"Ghép đôi loạn cái gì, mau giết tang thi." Liễu Hạo Quảng cười nói, tuy rằng hắn cũng cho rằng Lý Ngôn Hề cùng Phục Đình Du rất xứng đôi, nhưng mà... Bọn họ đừng xen vào việc của người khác...
"Mọi người đi trước đi, bên trong đã không còn nguy hiểm nữa."
Lý Ngôn Hề từ trong ba lô lấy ra một ít dụng cụ quét dọn vệ sinh cùng đèn sạc điện đặt lên bàn, sau đó muốn đi ra ngoài.
"Có tang thi?" Phục Đình Du đuổi theo hỏi.
"Ừm, chỉ có hơn một trăm con, tất cả mọi người đều mệt mỏi, tôi đi giải quyết một chút."
Lý Ngôn Ha nói cực kỳ thoải mái, giống như chỉ đơn giản như đi ra ngoài lấy hàng rồi trở ve vậy.
Bất quá Phục Đình Du vẫn đi theo.
"Uống nước cô cho, trên đường lại khôi phục không ít dị năng" Phục Đình Du nói.
Được rồi, tuy rằng không biết vì sao tất cả mọi người trong đội ngũ càng ngày càng thích giết tang thi, nhưng Lý Ngôn He vẫn không cự tuyệt ý tốt của Phục Đình Du.
Hai cái móc câu xuất hiện trong tay, Lý Ngôn Hề đi ra khỏi cửa nông trường giải trí, đêm nay bọn họ sẽ ở lại chỗ này, trong sân bảo trì sạch sẽ một chút là tốt nhất.
Gào!
Một con tang thi hệ phong gào thét chạy tới, có gió gia trì, tốc độ của nó nhanh hơn rất nhiều so với tang thi biến dị khác.
Hai người nhanh chóng né ra, đồng thời, một tia ánh sáng lạnh từ trong tay Lý Ngôn Hề bay ra, tốc độ nhanh hơn đánh ve phía tang thi hệ phong kial
Tang thi khác dần dần vây hai người ở trung tâm, đối mặt với một con tang thi hệ thổ toàn thân bọc đầy đá, Phục Đình Du ngưng tụ ra lôi quang kiếm, bước lên trước, thẳng tắp đánh vào đầu của tang thi hệ thổ kial