Chương 201: Khảo nghiệm nhân tính
Chương 201: Khảo nghiệm nhân tínhChương 201: Khảo nghiệm nhân tính
Chương 201: Khảo nghiệm nhân tính
"Cục trưởng Trâu, Tuân Quế Chỉ là người đầu tiên trong kế hoạch thử nghiệm của chúng ta. Trước mắt có vẻ như công nghệ ghi hình ba chiêu của Cam Lâm không có vấn đề gì, chỉ là trước đó Tuân Quế Chi đã tự nguyện ký tên chấp nhận tham gia kế hoạch thử nghiệm của chúng ta, nhưng bây giờ bà ta lại muốn đổi ý."
Sau khi giải thích xong phân báo cáo của mình, Hạ Tử Nguyệt nói.
Trâu Thiên nở nụ cười, hắn hơn 40 tuổi, nhưng bộ quần áo lao động mặc trên người ông lại không hề có vẻ già dặn, những nếp nhăn nơi khóe mắt cũng cho thấy ông là người hay cười.
"Tăng thêm nửa năm, chắc chắn là bà ta muốn đổi ý. Nhưng hợp đồng đã ký tên, không thể thay đổi."
Trâu Thiên thở dài nói.
Kế hoạch hợp tác với Cam Lâm đã được cấp trên phê duyệt. Ban đầu hắn cũng không coi trọng kế hoạch này, nhưng không biết có phải Cam Lâm quen biết nhân vật lớn nào phía trên hay không, mà lại được xét duyệt ngay trong đêm.
Trong nhà giam, ngày càng nhiều người có vấn đề xã hội bị giam giữ, những người này cũng không hẳn đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng hay tội ác gì cực lớn, hơn nữa thời gian giam giữ của bọn họ không cố định kỳ hạn, mà căn cứ theo biểu hiện của bản thân đã được lên kế hoạch trong một khoảng thời gian nhất định, ví dụ như 3 tháng -12 tháng.
Đây vốn là một quy định nhân tính hóa nhưng bởi vì có quá nhiều căn cứ để đưa ra phán quyết, nên luôn gây ra rất nhiều tranh cãi, thậm chí còn thường xuyên bị người chỉ ra điều không công bằng.
Kế hoạch Cam Lâm đưa ra được cho là có thể giải quyết vấn đề này, và chuyển tất cả những vấn đề mâu thuẫn sang người bị giam giữ, cho nên có rất nhiều người ủng hộ.
Nếu có người xin tham dự "Kế hoạch thử nghiệm của Cam Lâm, nếu trong bộ phim có biểu hiện tốt, có thể được giảm án, ngược lại biểu hiện không tốt sẽ bị tăng hình phạt.
Tuần Quế Chi mặt mày hiện hậu là người đầu tiên tham gia. Bà ta chính là bà Tuần- người đã đóng máy ngay sau một tập tham gia.
Nói thật ông ta không nghĩ Tuần Quế Chỉ người luôn cư xử đúng mực lại có biểu hiện như thế. Trong vở kịch bà ta đã trực tiếp hoặc gián tiếp giết bốn người.
Trâu Thiên nhớ tới một câu: Trên đời này có hai thứ không thể nhìn thẳng, một là mặt trời, hai là lòng người.
Có lẽ chính Tuần Quế Chi cũng không ngờ rằng bản thân mình không thể vượt qua khảo nghiệm.
"Đã chọn được ứng cử viên số 2 tham gia thử chưa?" Trâu Thiên lại hỏi.
"Đã xác định, tình nguyện viên số 2 đã được thông qua."
Hạ Tự Nguyệt phát một phần tư liệu, toàn bộ thông tin về tình nguyện viên số hai được chiếu trên màn sáng.
Tình nguyện viên số 2: Tiền Thừa Nghiệp.
Lý lịch: Trộm cắp. ...
Tại một khu chợ lương thực và dầu bên rìa huyện Nhữ, sau khi Phục Anh dụ đám Trần Minh đi chỗ khác, đã thu thập rất nhiều thùng dầu ăn gạo bột mì vào balo, Lý Ngôn Hề mới cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút. Khong biết vì sao, bọn họ vừa mới giết chết mấy trăm con tang thi, mà khoảng 1,2 trăm con trong đó lại không có tinh thạch, bọn họ chưa từng gặp phải hiện tượng kỳ quái này lần nào.
Lý Ngôn Hề nghĩ mãi không ra, thậm chí cô còn nghi ngờ là tổ tiết mục gây sự. Nhưng loại thủ đoạn không đau không ngứa lại có chút đáng ghét này không giống như chuyện bọn họ sẽ làm.
May là trong lúc bọn họ đang tìm chỗ nghỉ chân thì ngoài ý muốn phát hiện ra khu chợ dầu và lương thực, mới làm tâm trạng của cô cân bằng lại một chút.
Phòng ốc trong khu chợ đều là nhà một tâng nên không bị động đất làm hư hai, tuy rằng bên trong có một ít tang thi nhưng cũng đã bị mọi người xử lý.
Mà hiện tại, Phục Anh và Cố Dao đang đi theo đám Trần Minh tìm chỗ ở thích hợp.
"Ngôn Hà, Ngôn He, ở đây có một cái nhà kho, mau tới đây!"
Lý Tinh Hải lần đầu tiên có trải nghiệm mới lạ, cảm giác nhặt đồ không phải trả tiền thật tốt.
"Anh, anh cẩn thận một chút."
Lý Ngôn Ha nhịn không được nhắc nhở, có một vài chỗ không thể chạm vào, vi dụ như đinh đã đâm vào tang thi hoặc là bất cứ vật phẩm vào bị dính virus tang thi. Một khi cắt qua da, đến lúc đó chắc chắn không kịp khóc.
“Yes Sir
Bây giờ Lý Ngôn Hề nói gì Lý Tinh Hải sẽ nghe nấy, không phản bác một câu.
Kim Thiện và nhóm của hắn cũng dọn rất nhiều túi gạo và bột mì chuyển vào trong xe, thẳng đến khi nhét đầy cốp xe và hàng ghế phía sau mới thôi.
"Ước gì bây giờ mình có một cái xe tải lớn, nếu không phải cần lên đường, tôi chẳng nỡ bỏ mấy thứ này lại." Kim Thiện tiếc nuối nói.
Đêm nay bọn họ ở trong một cửa tiệm mì sợi tương đối sạch sẽ, nhóm Lý Ngôn He thì ngơi ở tiệm dầu lớn hơn ở cách vách. Khoảng cách không xa, lỡ có chuyện gì cũng có thể hỗ trợ lẫn nhau.
"Hay là chúng ta cứ đi theo nhóm Ngôn Hề, người đông thế mạnh, tinh thạch lấy được chúng ta sẽ đưa hết cho bọn họ, không biết bọn họ có nguyện ý hay không."
Chu Khải Duệ đã có có ý nghĩa này từ trước, mà sau khi hắn vừa nói lời này cũng không có người nào phản bác.
Trong cửa tiệm cách vách, Lý Ngôn Hề cuối cùng cũng tìm ra lý do tại sao tinh thạch trong người mấy con tang thi kia lại biến mất.
"Hu ta là thần thú vũ gia, có thể khống chế linh khí trong thiên địa. Đống tinh thạch mà cô nói ta chỉ cần vẫy tay một cái là có. Thấy các người đào vất vả, cho nên ta tự động thu lại hết rồi."
Tiểu Vũ Gia kiêu ngạo giải đáp nghi ngờ của Lý Ngôn Hề.
Trong lúc nghỉ ngơi, Lý Ngôn Hề mở ra ba lô ra thì phát hiện bên trong có hai ô vuông tinh thạch tang thi châu chấu?
Nhưng cô nhớ rõ mình chưa bao giờ thu thập tinh thạch tang thi châu chấu, cũng không có thời gian đi thu thập. Mọi người đang không hiểu thế nào thì Lạc Thời Vũ phân tích, bảo cô nhớ lại xem sau đó có xảy ra chuyện gì khác thường không.
Chuyện bất thường nhất trong ngày hôm nay cũng chỉ có Tiểu Vũ Gia, chỉ là bọn họ không ngờ Tiểu Vũ Gia lại thẳng thắn thừa nhận! Hơn nữa nó còn có thể trực tiếp thu thập vào bên trong ba lô!
"Cho nên đây cũng là công năng của mày à?!"
Lý Ngôn Hề vui mừng hỏi, quả trứng sủng vật này đúng là có ichl "Mẹ ơi! Thế từ nay vê sau chúng ta không cần phải đào tinh thạch nữa à?"
Phục Anh cũng kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, trước đó Cố Dao còn bị cảm nắng vì đào tinh hạc đó.
"Chuyện này quá tốt, đào tinh thạch đúng là việc mà tôi kinh tởm và chán ghét nhất trần đời."
Đám Cao Viễn đều vui mừng rớt nước mắt, một đám người nhìn Tiểu Vũ Gia trong tay Lý Ngôn Hề với ánh mắt nóng bỏng. Tiểu Vũ Gia cũng bị dọa sợ rồi, cái công năng đơn giản này mà cũng có thể khiến những người trước đó luôn nghi ngờ nó bội phục sát đất sao?
"Đây đương nhiên là bản lĩnh của ta. Thế nào? Đỉnh không?" Tiểu Vũ Gia đắc ý nói.
"Quá đỉnh, quá ngầu, mày rất lợi hại."
Lý Ngôn Hề chân thành khen ngợi, cho nên những tinh thạch biến mất trước đó cũng là được Tiểu Vũ Gia thu vào ba lô khi nó thức sao?
"Hừ, biết thì tốt, bổn thần thú đói rồi, các người tìm cho ta một miếng thịt đi."
Tiểu Vũ Gia nói với giọng điệu ra lệnh.
"Được, mày muốn ăn thịt gì? Thịt heo thịt bò thịt dê?"
Lý Ngôn Hề tràn đầy vui mừng, trước đấy cô còn tưởng rằng Tiểu Vũ Gia muốn ăn tinh thạch, không ngờ nó chỉ cần ăn thịt là được.
"Ta, ta muốn ăn thịt nhai rất ngon."
Tiểu Vũ Gia nắm tay huyên thuyên với Lý Ngôn Hà, tuy rằng nó cũng không có tay.
Một lát sau, Tiểu Vũ Gia vừa lòng ăn thịt bò khô, nó cảm thấy nhân loại trên thế giới này sẽ sớm phải thân phục dưới chân chân nó.