Mạt Thế Nữ Xứng Nàng Không Nghị Bạo Hồng (Dịch Full)

Chương 202 - Chuong 202: Dau Long

Chuong 202: Dau long Chuong 202: Dau longChuong 202: Dau long

Chương 202: Đau lòng

Hiện tại Lý Ngôn Hề là dị năng cấp hai, trước mắt phạm vi cảm nhận tinh thân không lớn. Trong lúc những người khác đã đi vào giấc ngủ, cô vẫn có thể cảm giác được những con tang thi đang nghiêng ngả đi xung quanh. Nhớ ra trong phòng khách của tiệm tạp hóa chỉ có một tấm cửa kính ngăn cách, cô lại xuống giường đi ra ngoài đại sảnh.

"Không ngủ được?"

Trong góc đại sảnh, một giọng nói trầm thấp thình lình vang lên làm Lý Ngôn He giật mình.

Là giọng của Phục Đình Du...

"Ừm, nếu anh buồn ngủ thì đi ngủ một lát đi, tôi sẽ gác đêm." Lý Ngôn Hề giả vờ thoải mái nói.

"Tôi nghe nói dị năng giả hệ tinh thân thường xuyên bị khó ngủ, cô cũng thế à?"

Phục Đình Du nhìn thân ảnh yểu điệu trong bóng đêm hỏi.

Trước đó mỗi khi một mình đi giết tang thi trở về, lúc nào hắn cũng thấy Lý Ngôn Hề vẫn đang thức, hay cô luôn là người đầu tiên thức giấc vào buổi sáng.

"Thật sao? Vậy mới nói biết nhiều quá cũng không tốt. Ở đây có người, có tang thi, có tang thi động vật... Thời điểm này ở bên ngoài toàn là nguy hiểm."

Lý Ngôn Ha chỉ vào đầu mình cười khổ nói, những con tang thi động vật hoặc là tang thi sẽ đột nhiên nhảy vụt ra ở cách một khoảng xa. Đối với cô mà nói, đây đều là những thứ cần phải chú ý, nửa đêm tỉnh lại vài lần là chuyện thường xuyên.

"Cô ngủ ở đây... Không phải, ý tôi là tôi sẽ gác ca tiếp theo, cô có yên tâm ngủ ở đây một lát. Nếu có nguy hiểm gì tôi sẽ lập tức đánh thức cô dậy."

Ý thức được mình nói có chút đường đột, Phục Đình Du có chút bối rối bắt đầu giải thích. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến bình mình, cô có thể ngủ thêm một giấc.

Đương nhiên cô không nghi ngờ dụng tâm của Phục Đình Du, Lý Ngôn Hề vốn định cự tuyệt, nhưng nghĩ đến ngày hôm sau lên đường cô còn phải duy trì tỉnh táo để dẫn đường, nên dứt khoát đồng ý.

"Cảm ơn, tôi sẽ thử xem có thể ngủ lại được hay không."

Cô đặt balo và giường ra sau quây, có quây hàng ngăn cách, hai người cũng sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Tiểu Vũ Gia mới sinh, ăn no xong giờ đã ngủ say, dù bị Lý Ngôn Hề cho vào không gian tùy thân trong balo cũng không tỉnh lại. Điều này làm cho Lý Ngôn Hề vô cùng hâm mộ, dần dần không biết có phải bởi vì có người canh giữ ở bên cạnh hay không mà Lý Ngôn Hề nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng hít thở đều đều từ sau quầy hàng cách đó không xa, khóe miệng Phục Đình Du khẽ cong lên.

Cũng chỉ có lúc ngủ, cô mới có thể buông bỏ lớp ngụy trang...

Trong bóng đêm, Phục Đình Du nhìn về phía kia quây hàng, không biết có phải hắn đa nghi không mà hắn cứ cảm thấy hình như Lý Ngôn Hề đang cất giấu một bí mật nào đó. Có khả năng bí mật này chính là nguyên nhân khiến cô bị bó tay bó chân. So sánh với Phục Anh không tim không phổi dường như Lý Ngôn Hề chưa một lần cười thật sảng khoái...

Là bởi vì vấn đề từ gia đình sao? Nhớ tới người không có lợi lộc gì thì không dậy sớm, Tào Lệ cùng với Lý Tinh Hải không hề có ý thức trách nhiệm, Phục Đình Du cảm thấy đau lòng cho người phía sau quầy.

Không biết đến khi bọn có địa bản đủ an toàn cho chính mình, liệu cô gái này có thể sống thoải mái túy ý một chút không.

Lý Ngôn Hề tỉnh lại lân nữa thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.

Một giấc này tuy chỉ ngắn ngủn hơn hai giờ, nhưng cô ngủ rất sảng khoái.

"Tối hôm qua cậu lại không ngủ được à?"

Phục Anh ghé vào trong quây hàng nhìn Lý Ngôn Hề vừa mới tỉnh dậy, quan tâm hỏi. Mặc dù cô ấy muốn rủ Lý Ngôn Hề ngủ không được thì sang ngủ với mình, nhưng cô ấy ngủ không thành thật lắm. Lý Ngôn Hề ngủ cùng cô ấy chẳng thà ngủ một mình...

"Ừm, nhưng chỗ này có người gác đêm, mình ngủ khá ngon."

Lý Ngôn He duỗi eo, thấy Tiểu Vũ Gia trong balo bên cạnh vẫn đang ngủ, cô không khỏi bội phục.

"Đúng rồi, tên Chu Khải Duệ kia nói đoạn đường này bọn họ muốn đi cùng chúng ta. Để hồi báo, bọn họ đồng ý đưa toàn bộ tinh thạch còn lại cho chúng ta. Ngôn He, cậu thấy thế nào?"

Phục Anh tới tìm Lý Ngôn Hề là để hỏi việc này.

"Được thôi, có thể lấy tinh thạch cho bọn họ đi theo cũng không sao."

Lý Ngôn Hề không chút do dự đồng ý. Mấy người kia rất có chừng mực, sau khi giết tang thi bọn họ sẽ không đoạt tinh thạch, mà ngược lại còn nhường hết tinh thạch.

"Đúng vậy, bọn mình còn phải nuôi ba lo mà."

Phục Anh vừa lầm bầm vừa đi ra ngoài. Mặc dù hiện tại balo của Ngôn Hề không cần phải gấp gáp thăng cấp, nhưng đồ đạc của bọn họ ngày càng nhiều, về sau ô vuông trong ba lô lại không đủ dùng thì làm sao bây giờ, cho nên vẫn cần phải thăng cấp.

"Tối hôm qua cảm ơn anh." Lý Ngôn Hề đi đến bên cạnh Phục Đình Du nói.

"Ừ, cho tôi một ly cà phê nhé!"

Phục Đình Du cảm thấy nói mấy lời không cần cảm ơn gì đó thì quá mức xa cách, vì thế đưa ra một yêu cầu.

"Khó mà làm được, buổi sáng bụng rỗng uống cà phê sẽ đau dạ dày. Nợ anh một ly, đợi ăn sáng xong sẽ đưa cho anh."

Lời nói quan tâm tưởng chừng như vô tình của Lý Ngôn Hề làm Phục Đình Du sửng sốt, ngay sau đó anh bật cười.

"Được, tùy cô quyết định." Phục Đình Du trả lời.

"Con người - bổn thần thú cũng muốn ăn bữa sáng!"

Giọng nói thanh thúy truyền vào trong đầu, Lý Ngôn Ha cúi đầu nhìn cái ba lô, quả nhiên Tiểu Vũ Gia đã tỉnh, hơn nữa còn cực ỳ hưng phấn võ đôi cánh nhỏ.

"Tiểu Vũ Gia, mày gọi tao là Ngôn Hề, tao sẽ cho mày ăn cơm nhé!"

Lý Ngôn He cam cục bông nhỏ nói.

Tiểu Vũ Gia do dự một lát, không tình nguyện trả lời:

"Được rồi, vì thịt bò khô, bổn thần thú sẽ miễn cưỡng gọi ngươi là Ngôn Hê!"

Đám Liễu Hạo Quảng vừa ra ngoài, nhìn thấy Lý Ngôn He nói chuyện với một nắm bông đáng yêu trong đại sảnh thì cảm thấy cực kỳ thú vị.

Có phải là thần thú hay không không quan trọng, mấu chốt là nó có thể đào tinh thạch cho bọn họ. boan người của Kim Thiện đích xác rất đúng mực, ăn cơm sáng cũng không hề tới quấy ray đoàn người Lý Ngôn Hề. Lý Ngôn Hề nghĩ bọn họ cũng thu hoạch được tương đối trong chợ dầu và lương thưc, nên cũng không đưa đồ ăn qua. Chẳng mấy chốc mùi cháo từ cách vách đã bay tới.

"Hôm nay mọi người ăn nhiều một chút. Chúng ta phải vào thị trấn, không biết có gặp phải tang thi quy mô lớn hay không nữa."

Lý Ngôn Hề nói. Có lẽ vì ngủ ngon nên cô cũng ăn nhiều hơn bình thường một phần sui cao tôm.

"Huyện Cô có không ít người, chắc sẽ gặp được."

Triển Hào ăn nhồm nhoàm miệng đầy bánh bao thịt. Bôn ba mấy ngày nay, sau khi cạo râu sạch sẽ hắn không chỉ không có vẻ mệt mỏi, mà ngược lại thoạt nhìn càng có tinh thần, hơn nữa lệ khí trong mắt hắn cũng đã biến mất hơn phân nửa.

Cuối cùng cũng lên đường, Lý Tinh Hải có kinh nghiệm lái xe đâm tang thi không còn cảm thấy khó chịu, Tiểu Vũ Gia ngôi trên vai Lý Ngôn He nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, mặt đầy ghét bỏ.

Bên ngoài thật quá dơ bẩn.

"Tiểu Vũ Gia, mày?"

Lý Ngôn Hề kinh ngạc nhìn số tinh thạch không ngừng tăng lên trong ba lô, tuy rằng chỉ gia tăng thêm một vài viên, đây không phải lại là công lao của Vũ Gia đấy chứ?

"Hừ, ngươi mời ta ăn sáng, ta thu cho ngươi một ít tinh thạch. Bổn thân thú mới không thèm nợ nần nhân loại."

Tiểu Vũ Gia trả lời trong đầu Lý Ngôn He.

Phục Đình Du và Lạc Thời Vũ cũng thấy được những viên tinh thạch không ngừng gia tăng.

"Đây là tinh thạch của mấy con tang thi tài xế chúng ta đâm chết à?" Lạc Thời Vũ hỏi.

"Nó nói... Đúng vậy”

Lý Ngôn Hề quả thực yêu Tiểu Vũ Gia vừa kiêu ngạo lại đáng yêu này muốn chất.

Bên trong xe một mảnh thổn thức, trừ Lý Tinh Hải đâm chết tang thi ra, ngay cả tinh thạch của mấy con tang thi bị hai chiếc xe phía sau đâm chết cũng được thu vào ba lô.

Lý Tinh Hải lập tức hưng phấn, nói như vậy mỗi ngày hắn cũng có thể giết chết rất nhiều tang thi kiếm tinh thạch cho Ngôn Hề đúng không!
Bình Luận (0)
Comment