Chương 203: Viện bảo tàng huyện Cô
Chương 203: Viện bảo tàng huyện CôChương 203: Viện bảo tàng huyện Cô
Chương 203: Viện bảo tàng huyện Cô
Dân cư ở huyện Cô khá đông đúc, cho nên tang thi cũng nhiều, nhưng cũng không thiếu người sống. Lý Ngôn Hề có thể cảm giác được hoặc nhiều hoặc ít có người xuất hiện xung quanh đây, thậm chí còn có một chiếc xe đón bọn họ.
"Có vẻ như người dân ở đây táo bạo hơn Nam Thành."
Lý Tinh Hải kinh ngạc, nhìn người mở cửa sổ xe huýt sáo với bọn họ.
"Ừ, nhưng em nghĩ chắc bọn họ đang nhắc nhở chúng ta đừng tiếp tục đi về phía trước."
Lý Ngôn Hề nói, bởi vì phía đối diện đang có đàn tang thi đang lao đến.
Sau khi báo tình hình cho hai chiếc xe phía sau, mọi người dứt khoát dừng lại ở bãi đất trống ven đường. Thấy Phục Đình Du làm nóng người, mấy người Đường Đức Vũ cũng bắt đầu khởi động theo.
"Ngôn Hề, trên vai cô có cái gì thế? Đồ trang trí à?"
Chu Khải Due tò mò hỏi. Nhưng giây tiếp theo, đồ trang trí trên vai Ngôn He lại dùng đôi mắt nhỏ đen láy lườm hắn.
Vật nhỏ này là đồ sống?
"Tôi mới nuôi, là một loài cú mèo thuộc chủng Bohemian." Lý Ngôn He bịa đặt lung tung nói.
"Ồ... Nhìn rất đáng yêu"
Chu Khải Duệ trả lời, nhưng sao hắn cứ cảm thấy con chim nhỏ kia đang tức giận với mình nhỉ?
Thấy hắn có phản ứng như vậy, mấy người Phục Anh và Cố Dao đều quay người đi, bắt đầu cười run cả người. Bohemian, cũng mất công Ngôn He có thể nghĩ ra được.
"Tiểu Vũ Gia, lát nữa mày đừng thu tinh thạch vội."
Lý Ngôn Hề nói với Tiểu Vũ Gia, công năng của ba lô quá nhiều, cô chưa muốn tùy tiện tiết lộ cho người khác biết.
"Ngươi dám nói bổn thần thú là cú mèo, ta mới không thèm thu giúp ngươi."
Tiểu Vũ Gia trả lời. Lý Ngôn Hề muốn trấn an Tiểu Vũ Gia thêm mấy câu, nhưng đám tang thi sắp sửa tới rồi.
Kim Thiện nhìn về phía Lý Ngôn Hà, dị năng giả đặc thù sao?
Đêm qua hắn đã biết được dị năng của Lý Ngôn Hề từ chỗ Trân Minh, cũng biết chuyện cô có thể cảm nhận được tình hình xung quanh mình có an toàn hay không. Vừa rồi Lý Ngôn Hề không giấu giếm nguyên nhân tại sao lại dừng lại, cô nói mình ở chỗ này chờ tang thi, quả nhiên bây giờ đám tang thi đã xuất hiện.
Đúng là thế giới rộng lớn, việc lạ gì cũng cgl
Kim Thiện chỉ thoáng kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều như hắn nghĩ. Trân Minh nói nhóm bọn họ thích tinh thạch, xem ra hắn cũng nên giết thêm tang thi xem như là trả thù lao vì bọn họ đã đồng hành với mình chặng đường này.
Mười mấy con tang thi trong quá trình chạy trốn bị Lý Ngôn Hề dùng tinh thân khống chế lưỡi dao chém một kích trí mạng.
200 mét.
100 mét, 50 mét... Trừ bỏ Liễu Hạo Quảng và Tạ Kỳ Thắng mới gia nhập đội, tất cả mọi người đều bình tĩnh phát động dị năng công kích tang thi từ xa.
Lúc đám tang thi chạy tới trước mặt bọn họ thì đã có khoảng hơn 200 con tang thi ngã rạp xuống đất.
"Anh trai à, anh đừng giết nhanh quá chứ, bọn tôi còn phải luyện dị năng nữa mà." Phục Anh nói.
Cô ấy biết chỉ cần một mình Phục Đình Du là có thể xử lý hết đám tang thi này, nhưng như vậy thì bọn họ sẽ chẳng bao giờ tăng được thực lực.
Mấy người Trần Minh nghe được lại càng kinh ngạc, mỗi lần nhóm bọn họ giết tang thi đều như đang đánh cược mạng sống, vậy mà đối với Phục Anh chỉ là luyện tập thôi sao?
Ba chiếc xe dừng lại chém giết hết gân một buổi sáng, đến cuối mọi người gần như đã tiêu hao hết dị năng, Phục Anh cảm thấy bụng đói xép lẹp.
"Tiếp tục đi ve phía trước là thành phố An rồi. Hay là chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi, ăn uống chút gì rồi lát nữa lại xuất phát."
Lý Ngôn Hề kiến nghị. Bọn họ không biết tình hình trong thành phố An thế nào, nên không thể lên đường với trạng thái như vậy được.
"Tôi không có ý kiến, tôi đói run hết cả chân rồi đây."
Liễu Hạo Quảng ngồi phía sau xe, nói với vẻ hài hước hiếm thấy.
"Nhưng Ngôn Hề à, chị thấy ở đây chỗ nào cũng có tang thị, trời lại quá nóng, chắc hẳn mọi người chẳng ai còn sức dọn dẹp."
Lê Hiểu Tình nhíu mày nói. Bây giờ bên ngoài nắng như thiêu đốt chiếu và đầy rẫy tang thi, bên trong xe lại mở điều hòa mát mẻ, cô không có sức lực tiếp tục giết tang thi.
"Không giết nữa, phía trước có chỗ nghỉ ngơi, ở đấy cũng có không ít người đâu."
Lý Ngôn Hề giải thích. Cô không biết cụ thể đó là chỗ nào, nhưng nơi đó tụ tập rải rác mấy trăm người, vậy thì chắc chắn là tiểu doanh địa hoặc là khu nghỉ ngơi gì đó.
Tiểu Vũ Gia không ngừng la hét, càu nhàu vì đói bụng. Cuối cùng ba chiếc xe cũng tới chỗ Lý Ngôn Hề nói. Đời trước nơi này là một viện bảo tàng tương đối lớn.
Ban đầu xung quanh viện bảo tàng được rào bởi một hàng cây xanh, nhưng rõ ràng bây giờ đã bị người dân nâng thêm rất nhiều. Bên trong còn được xây một bức tường đá, thoạt nhìn tương đối an toàn.
"Sẽ không bị thu phí vào cửa đấy chứ?"
Khâu Cảnh Hoán cảnh giác nói. Nếu mà bị tịch thu toàn bộ vật tư giống ở doanh trại thành phố Nam Thành vậy thì bọn họ sẽ không đi vào.
"Yên tâm tiến vào đi! Ngôn He đã trả phí vào cửa giúp mọi người rồi, ba chiếc xe mất năm gói mì ăn liền." Lý Tinh Hải tự hào nói với bộ đàm trong xe.
"Hóa ra mì gói đáng giá thế."
Cố Dao cũng không ngờ lại đơn đơn giản như vậy.
Có điều nơi này... Hình như hơi hỗn loạn.
Ba chiếc xe bôn ba cả một đường, đủ các loại bùn đất và máu đen bám đầy lên xe, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Người bên trong chỉ liếc nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt, không có tí hứng thú nào.
Sở dĩ mọi người cảm thấy chỗ này hỗn loạn là bởi vì sau bức tường của viện bảo tàng không chỉ có không ít thi thể tang thi mà còn ô tô, xe máy, thậm chí còn có cả xe điện đậu lung tung ở bên trong... Ngoài ra còn có người đánh nhau, cướp đoạt đồ vật, cũng có người lẳng lặng hai mắt vô thần ngồi ở trong góc...
"Hình như nơi này không có ai quản lý. Chúng ta tìm một chỗ mát mẻ nghỉ ngơi, ăn qua loa chút gì đó là được." Lạc Thời Vũ nói.
"Anh, vòng ra phía sau đi, chỗ đó ít người."
Lý Ngôn Hề nói với Lý Tinh Hải. Mặc dù có một vài người ngồi ở đấy, nhưng xung quanh không có ai cả.
Nhưng rất nhanh mọi người đã biết nguyên nhân tai sao chỗ đó không có ai, bởi vì giờ phút này đang có một đám người đang vây đánh một người ở giữa, hình như người nọ là một người phụ nữ.
"en lúc này rồi còn không thừa nhận. Đồng Đồng vẫn còn là một đứa bé, vậy mà cô ng ra tay giết nó chỉ vì một gói bánh quy. Đồ đàn bà độc ác!"
Một người đàn ông vừa mắng chửi vừa đá người phụ nữ nằm rạp dưới đât.
"Khụ khụ khu! Tôi nói... Không phải tôi, tôi không giết thằng bé."
Giọng người phụ nữ khàn đặc, lúc cô nói chuyện còn có người không ngừng đấm vào người cô ấy.
"Không phải cô thì là ai? Bọn tôi đều tận mắt nhìn thấy cô đứng trong đình hóng gió, trên tay cô còn cầm gói bánh quy tôi đưa cho Đồng Đồng!"
"Chắc chắn là cô, ngày thường không rên một tiếng, không biết sau lưng đang âm mưu cái quỷ gì!"
"Đánh chết cô ta! Đánh chết cô ta! Báo thù cho Đồng Đồng!"
Lý Tinh Hải giảm dần tốc độ, lúc đi ngang qua đám đông, mọi người cũng nhìn rõ người phụ nữ nằm trên mặt đất. Mặt mũi cô ấy bị đánh bầm dập, khó có thể nhận ra hình dạng ban đầu.
Phục Đình Du để ý từ sau khi Lý Ngôn Hề nhìn thấy tình hình ở bên đó, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm.
"Anh, dừng xe lại." Lý Ngôn Hề cuối cũng vẫn lên tiếng.