Chuong 205: Chi ra va xac nhan
Chuong 205: Chi ra va xac nhanChuong 205: Chi ra va xac nhan
Chương 205: Chỉ ra và xác nhận
"0a, Ngôn Hề lợi hại quá! Nhanh như vậy mà đã nhìn ra vấn đề rồi."
Cố Dao nhìn Lý Ngôn Hề với ánh mắt lấp lánh. Phục Anh nói đúng, quả nhiên không có gì là Ngôn Hề không làm được.
"Anh thấy thế nào?"
Lạc Thời Vũ phe phẩy cây quạt, cười hỏi Phục Đình Du đứng bên cạnh.
Phục Đình Du chậm rãi đứng dậy, nhìn Lý Ngôn He, nói: "Hình như... Bọn họ đã biết nhau từ trước."
Phục Đình Du ám chỉ người bị đánh đang nằm trên mặt đất, Quách Thải Vi.
Nếu không thì tại sao vừa rồi Ngôn Hề lại tức giận đến như vậy?
"Ồ, có lẽ vậy."
Lạc Thời Vũ tiếp tục ăn dưa với mọi người, Phục Anh vốn định lấy chocolate trong túi ra cho mọi người ăn luôn, nhưng ngẫm lại thì cảm thấy không thích hợp, dù sao thì người bạn nhỏ kia vừa mới gặp bất trắc.
"Hai người các anh... Không phải đã thông đồng với nhau đấy chứ?"
Lưu Hiểu Tĩnh nghi ngờ nhìn Quách Thải Vi và Tiền Thừa Nghiệp, đây là ngụy tạo chứng cứ cho nhau à?
"Tôi không có." Quách Thải Vi và Tiền Thừa Nghiệp trăm miệng một lời nói.
"Xin hỏi, cô có phải là mẹ của Đồng Đồng không?”
Lý Ngôn Hề đi đến bên cạnh người phụ nữ tên là A Yến hỏi.
"Đúng vậy, tôi là mẹ của Đồng Đồng."
Người phụ nữ nhìn về phía Lý Ngôn Hề. Nghe Lý Ngôn Hề nói xong, trong lòng cô ta lập tức dâng lên dự cảm không lành.
"Đồng Đồng... Có phải thằng bé là dị năng hệ thủy không?”
Lý Ngôn Hề nói làm A Yến mở to hai mắt nhìn.
"Đúng vậy, Đồng Đồng chính là dị năng hệ thủy" Lưu Hiểu Tĩnh trả lời, việc này có quan hệ gì với dị năng của Đồng Đồng?
"Tuy rằng chuyện này nói ra khả năng sẽ làm cô bị đả kích, nhưng đại khái là vừa rồi mọi người đều quá bi thương và phẫn nộ cho nên đã bỏ qua một vấn đề."
Lý Ngôn Hề quét mắt nhìn một vòng, rồi lại tiếp tục nói: "Tinh thạch trong đầu Đồng Đồng đã bị lấy đi rồi."
[I2
A Yến nghe xong không thể tin nổi nhìn thi thể lạnh băng của con trai mình. Đúng là trên đầu Đồng Đồng có một cái lỗ to bằng quả bóng bàn, hơn nữa miệng vết thương trên đầu và trước ngực đều không nhỏ, nhưng điều kỳ quái chính là vết thương không chảy nhiều máu...
"Ý cô là, có người muốn lấy tinh thạch hệ thủy của Đồng Đồng?"
Tròng mắt A Yến khôi phục sự tỉnh táo, dù có đau buồn đến đâu hôm nay cô nhất định phải tìm ra hung thủ, mà người nắm giữ manh mối có thể tìm ra hung thủ chính là cô gái thân bí trước mặt này. "Vậy cô phải hỏi vị đại ca này một chút.
Lý Ngôn Hề thu lại dáng vẻ tươi cười, nhìn Trương Anh như nhìn người chất.
"Anh đang giữ tinh thạch của đứa bé, đúng chứ?" Lý Ngôn He hỏi.
"Cô, cô nói bậy bạ gì thế? Sao tôi lại giữ tinh thạch được?”
Trương Anh không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Ngôn Hề, hắn vô thức lùi ra sau mấy bước.
"Cao Viễn, giúp tôi một chút." Lý Ngôn Hề nói với Cao Viên đang vui vẻ ngồi ăn dưa.
"Tuân lệnh, thám tử Lý!"
Cao Viễn hiểu ý Lý Ngôn Hà, lập tức phóng ra một nhánh dây leo trói tay chân Trương Anh lại.
"Mạo phạm rồi."
Lý Ngôn Hề đang định đi lục soát túi của Trương Anh, lại bị Phục Đình Du đè cổ tay lại.
"Ở đâu, để tôi tìm." Phục Đình Du nói.
"... Trong túi quân bên phải."
Lý Ngôn Hề đáp. Trương Anh tức khắc ngã ngồi trên mặt đất, Sao mà cô ta biết được!
Rõ ràng cô ta chỉ vừa mới đi ngang qua thôi mài
Phục Đình Du ngay lập tức tìm thấy một viên tinh thạch hình tròn màu xanh da trời vẫn đang dính máu trong túi Trương Anh.
"Là tinh thạch hệ thủy."
Phục Đình Du giơ ra cho mọi người xem, đám đông một mảnh thổn thức.
Nói thật vừa rồi chẳng ai trong số bọn họ tin lời Lý Ngôn Hề nói, bởi vì Trương Anh cũng xem như là người có tiếng nói trong đội ngũ bọn họ, vả lại cấp bậc dị năng của hắn cũng cao nhất trong đội. Nhưng bây giờ nhân chứng vật chứng đều đủ cả, trong lòng mọi người bắt đầu dao động.
Trương Anh thật sự là dị năng giả hệ thủy, có thể sử dụng lưỡi băng...
"Cái này thì chứng minh được cái gì! Đây là tinh thạch hôm qua tôi giết tang thi hệ thủy lấy được." Trương anh còn muốn giảo biện.
"Chẳng lẽ anh không biết, tinh thạch của tang thi đột biến là hình thoi, mà loại tinh thạch hình tròn này là tinh thạch của con người."
Lời của Lý Ngôn He gân như đã giết chết sự nghi ngờ của mọi người đối với Trương Anh.
“Trương Anh, thật sự là anh sao?”
A Yến gần như suy sụp, đây là người anh em mà chồng cô ta tin tưởng nhất. Sau khi chồng chết, Trương Anh tận tình chăm sóc hai mẹ con bọn họ, cảm tình giữa hai người cũng ngày càng tốt. Cô ta vốn tưởng rằng mẹ con mình xem như cũng có chốn về trong thời buổi hỗn loạn này, không ngờ người đàn ông trước mặt lại mà một tên ác ma?
Trương Anh là một người đàn ông trung niên có vóc dáng thon gay mắt thấy chuyện đã bại lộ, hắn cúi đầu nở nụ cười.
"Là tôi thì thế nào? Dựa vào đâu mà con cái cô được sống khỏe mạnh, còn con tôi thì bị bỏ lại biến thành tang thi?”
Hắn vừa dứt lời, tất cả những người có mặt ở đây đều chấn động.
Vậy mà thật sự là Trương Anhl
"Sao lại là anh? Rõ ràng anh đã nói sẽ coi Đồng Đồng như con mình rồi mà." Lưu Hiểu Tĩnh cũng không nghĩ tới chân tướng thật sự là như thế này.
"Tôi có nói vậy, nhưng mỗi lần nhìn thấy Đồng Đồng, tôi sẽ nhớ tới cảnh Thần Thần bị tang thi cắn. Ngay cả trong mơ, tôi cũng thấy thằng bé hỏi mình tại sao không cần nó!" Trương Anh hét lên.
Lý Ngôn Hề vốn đã lặng lẽ rời khỏi đó, chuẩn bị sang bên cạnh nghỉ ngơi cùng mọi người, nhưng nghe những gì Trương Anh nói cô dừng bước lại.
"Một người cha mất trí vì mất con trai, hay một dị năng giả hệ thủy đào tinh thạch muốn nhanh chóng thăng cấp dị năng, anh đang sắm vai nào?" Lý Ngôn Hề cười hỏi.
Những người vừa rồi còn cảm thấy về mặt tình cảm có thể hiểu cho sự căm hận của Trương Anh bị những lời này làm bừng tỉnh. Đúng vậy, nếu Trương Anh bởi vì đau buồn mới làm ra loại chuyện này, vậy tại sao hắn lại muốn đào lấy tinh thạch của Đồng Đồng?
Điều này quá tàn nhẫn!
Trương Anh nhìn nụ cười trào phúng trên gương mặt Lý Ngôn Hề, trong tay đột nhiên xuất hiện một cây băng nhọn đâm về phía Lý Ngôn Hề!
"Hắn dám dùng dị năng hệ băng cắt dây leo của tôi!" Cao Viễn kinh hãi nói.
Raml
Bàn tay cầm cây băng nhọn đụng phải thứ gì đó giữa không trung. Trong lúc Trương Anh chưa kịp phản ứng lại, không biết từ khi nào Lý Ngôn Hề đã lấy thanh loan đao ra cầm trong tay, trực tiếp chém đứt một nửa cánh tay Trương Anhl
Đám đông lập tức phát ra từng trận kinh hô.
Lý Ngôn Hề lạnh lùng nhìn Trương Anh ngã xuống đất kêu rên. Kiếp trước, cô bị đánh chỉ còn lại một hơi tàn, lại còn bị coi là hung thủ giết người. Mà hung thủ chân chính Trương Anh, hai tháng sau tiếp tục gây án một lần nữa mới bị bắt.
"Trương Anh! Anh là đồ súc sinh!"
Người phụ nữ tên là A yến nhấc một cục đá lớn ở bên cạnh lên, hung hăng đập vào đầu Trương Anh...
"Đi thôi, đi ăn cơm đi."
Lý Ngôn Hề trở lại đội ngũ, nói với mọi người.
"Ngôn Hề, bạn đẹp trai quá đi mất. Sao bạn biết trong túi hắn có tinh thạch?"
Sau khi lên xe Cố Dao tức khắc biến thành fan của Ngôn Hề mê muội, hỏi.
"Tiểu Vũ Gia nói cho mình đó."
Lý Ngôn Hề ôm Vũ gia kiêu ngạo, đang không thèm chú ý đến cô, trả lời.
Tuy rằng cô đã biết Trương Anh là hung thủ từ trước, nhưng chỉ có giải thích như vậy mới có thể khiến mọi người tin tưởng. Hơn nữa, đúng là Tiểu Vũ Gia đã phát hiện ra viên tinh thạch đó.
"Hóa ra là thế."
Mấy người cũng đã hiểu.
"Ngôn Hề biết người bị đánh sao?" Lạc Thời Vũ hỏi.
"Gặp một lần, nhưng chắc là cô ấy không nhớ tôi."
Lý Ngôn Hề giả vờ thở dài, trả lời. Người tên Quách Thải Vi đã bị đánh thành như vậy, cô có thể nhận mới là lạ... "Dù thế thì vẫn rất lợi hại. Ngôn He, cậu rất có tiêm năng trở thành thám tử đấy." Phục Anh bật ngón tay cái lên.