Chuong 206: Tan the cuong hoan
Chuong 206: Tan the cuong hoan Chuong 206: Tan the cuong hoan
CChương 206: Tận thế cuông hoan [ Hung thủ thật sự là Trương Anh?! ] [ Vừa rồi tôi còn tường Lý Ngôn Hề lật xe đã đoán sai, sao cô ấy lại đoán được nhỉ? Đúng là thần! ] [ Lúc tôi xem Sherlock Holmes, cũng không biết sao hắn lại tìm được hung thủ. ] [Ánh mắt của Trương Anh hù chết cục cưng rồi. ] [ Nào có phụ tử tình thâm gì, chẳng qua là Trương Anh dã tâm bừng bừng thôi! ] L..}
Khán giả nhìn đoàn người Lý Ngôn Hề ăn bữa trưa đơn giản lại không mất phong phú, vừa thảo luận tình tiết trong khu bình luận vừa order đồ ăn.
Trong phim biểu hiện dáng vẻ đói bụng sau khi lao động chân tay vô cùng chân thật. Bởi vì không phải dàn dựng nên trong mắt khán giả mỗi một lần ăn cơm đều có thể so sánh với một bữa ăn hoành tráng.
Cho dù trước mặt người ngoài, trong phương diện ăn uống Lý Ngôn Hề cũng không để mọi người chịu ủy khuất. Mì gói ăn với chân giò hun khói và đồ chua, cơm ăn liền, thậm chí còn có lò vi sóng hâm nóng bánh bao, bánh quẩy chờ ăn chống đói...
Mọi người phông má ăn nhôm nhoàm mà không biết cảnh mình ăn uống đang được phát sóng trực tiếp. Ngay cả Tiểu Vũ Gia cũng thu hồi dáng vẻ kiêu ngạo, dựa vào đùi Lý Ngôn Hề thảnh thơi nhai khô bò vị cola.
"Bình ắc-quy này dùng tốt ghê, mọi người mang theo cả lò vi sóng à?"
Hai ngày nay ở chung, Khâu Cảnh Hoán cuối cùng cũng dám đặt đâu hỏi trước mặt mọi người.
"Ông anh à, không thể thiếu lò vi sóng được đâu. Ăn đồ ăn lạnh không tốt cho dạ dày, đặc biệt tôi còn là người thường, khả năng miễn dịch vô cùng kém."
Lý Tinh Hải hỗ trợ giải thích. Trong balo của Ngôn Hề có hàng trăm hàng ngàn cái lò vi sóng bọn họ lấy từ cửa hàng đồ điện ở ven đường, đời này hắn không thể rời lò vi sóng được.
"Lý đại ca, tôi không có ý gì cả. Anh nhìn xem, vật tư phía sau bọn tôi lấy được bao nhiêu thì lấy. Bọn tôi cũng rất muốn mang những thứ này đi, nhưng không có chỗ đểt"
Khâu Cảnh Hoán lắc đầu thở dài. Ngay cả dưới gầm ghế bọn họ cũng chẳng còn chỗ trống, có thể để gạo thì để gạo, có thể nhét thêm ít bột mì thì nhét bột mì. Nhưng trong xe Lý Tinh Hải thoạt nhìn có vẻ rất rộng rãi.
"Ăn đồ của cậu đi, quan tâm chuyện của người khác làm gì?" Kim Thiện đánh Khâu Cảnh hoán một cái.
"Không sao, ra ngoài kiểu gì cũng tìm được đồ để ăn." Lý Tinh Hải tươi cười hớn hở nói.
"Ừm, bây giờ vẫn có thể tìm được, nhưng chỉ sợ sau này sẽ càng ngày càng khó!"
Kim Thiện vẫn rất bội phục sự lạc quan của Lý Tinh Hải. Có điều hình như mỗi người trong đội ngũ của bọn họ đều tràn ngập hy vọng và chờ mong vào cuộc sống trong tương lai. Có lẽ đây cũng là một trong những lý do hắn thích ở cùng những người trẻ tuổi...
Bọn họ nghỉ ngơi và ăn uống ở công trình bên ngoài viện bảo tàng, chỗ này nằm trong góc khuất, còn dùng thêm ba chiếc xe chặn ánh mắt của người khác, cho nên không có ai đến gây chuyện. Trước khi rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, Cao Viễn cầm một túi bánh mì đến phòng chỗ lính canh tìm hiểu tin tức về thành phố An.
Hóa ra trong thành phố An cũng có doanh trại cho người sống sốt, nhưng nghe qua thì có vẻ bau không khí ở đó cũng không tốt lắm.
"Tốt hơn là các người đừng đến cái doanh trại kia, chỉ cần vào trong đó một giây là các người sẽ bị cướp sạch đồ."
Mấy tên lính canh có vẻ rất hài lòng với túi bánh mì của Cao Viễn, không chỉ trả lời hết các câu hỏi của Cao Viễn, mà còn nói cho hắn rất nhiều tin tức bọn họ nghe ngóng được.
"Tận thế cuồng hoan?"
Lý Ngôn He có chút kinh ngạc, Cao Viễn nói doanh trại kia có một cái tên, gọi là tận thế cuồng hoan.
"Đúng vậy, bọn họ nói với tôi như vậy. Nhưng tôi thấy bọn họ miêu tả nơi đó quá quỷ dị. Làm gì có ai có thể chè chén say sưa vào lúc này được."
Càng được khuyên nhủ, Cao Viễn lại càng tò mò.
"Tính khoảng cách và thời gian, chắc đêm nay chúng ta có thể đến nơi. Có muốn đến đó không?" Chu Phong hỏi.
"Mình muốn, mình muốn đi. Bọn mình đến đó xem thử đi."
Phục Anh giơ tay. Mấy người Cao Viễn và Cố Dao cũng tỏ vẻ cực kỳ tò mò với nơi đó.
"BỊ"
Cuối cùng Lý Ngôn Hề quyết định nói. Cả hai đời cô chỉ ở doanh trại thành phố Nam Thành. Bây giờ cô cũng muốn xem thử những doanh trại khác có dáng vẻ thế nào, tiện thể tham khảo để sau này xây dựng doanh trại của chính mình.
Cô liên lạc với hai chiếc xe phía sau, mọi người đồng loạt đồng ý. Mặc kệ Cao Viễn nhắc nhở bọn họ nơi đó rất có thể sẽ không an toàn, đám Liễu Hạo Quảng ngược lại rất mong đợi chuyến đi này.
"Mọi người còn không sợ thì chúng tôi sợ cái gì, ha ha ha." Liễu Hạo Quảng trả lời.
"Nếu nói chỗ ở thì đâu có nơi nào an toàn hơn doanh trại, chỉ cần không bị giam vật tư là được."
Kim Thiện cũng tỏ vẻ đồng ý. Dù trong doanh trại có hỗn loạn thế nào cũng an toàn hơn ở bên ngoài.
"Nếu như vậy, chúng ta xuất phát thôi!"
Lý Tinh Hải đạp chân ga, phịch một tiếng cán qua người một con tang thi đang lao tới. ...
Dưới ánh chiều tà, ba chiếc xe đi trên con đường xóc nảy đầy sỏi đá trông có vẻ càng dơ bẩn bất kham. Đi lòng vòng xung quanh mấy vòng, Lý Ngôn Hề mới dám xác định bức tường tang thi vây quanh, chính là tường thành doanh trại.
"Ồ? Đúng là rất thú vị."
Lạc Thời Vũ cười nói. Một khu doanh trại bị tang thi bao vây, phía trước lối vào được ngăn cách bởi tường cao ở hai bên để đảm bảo nhân viên có thể an toàn ra vào, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy tiếng tang thi không ngừng gầm rú bên tai.
"Liệu có khi nào đang ngủ thì tang thi đẩy sập tường vào ăn thịt người luôn không?" Lê Hiểu Tình nói đùa.
Trên lối vào có một tấm ván gỗ viết mấy chữ to đùng 'Doanh trại tận thế cuông hoan bằng sơn đỏ.
"Ngay cả người canh giữ cũng không có, chúng ta vào kiểu gì đây?"
Lý Tinh Hải quét mắt nhìn một vòng, phát hiện gần lối vào không có lính gác, chỉ có cổng lớn đã đóng chat.
"Ở đó."
Phục Đình Du chỉ vào màn hình điện tử màu đen trên tường. Hắn vừa dứt lời, ánh đèn đồng loạt lóe sáng chiếu lên thân mấy chiếc xe.
"Hoan nghênh đến với doanh trại tận thế cuồng hoan! Mọi người đã bôn ba suốt chặng đường, nhưng vẫn phải làm phiền các vị đến phía trước nhận diện khuôn mặt. Sau khi nhận dạng khuôn mặt xong, cổng doanh trại sẽ tự động mở ra."
Trên màn hình, một người đeo mặt nạ chú hề nói với giọng vui vẻ. Sau khi hắn nói xong, trên màn hình lại lặp lại đoạn video trước đó.
"Thì ra là đã ghi hình trước. Chỗ này khá tân tiến đấy chứ!"
Đây là lần đầu tiên Phục Anh nhìn thấy nhận dạng khuôn mặt ở mạt thế.
"Có bay không?"
Phục Đình Du không yên tâm, vì thế hỏi Lý Ngôn Hề. Không hiểu sao hắn cứ cảm thấy tên hề kia rất quỷ dị.
Lý Ngôn Hề lắc đầu nói: "Đúng là bên trong có rất nhiều người, tôi vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm”
"Ồ - bổn thần thú cũng muốn vào xem đám nhân loại ngu xuẩn ở bên trong, vậy mà bọn chúng cam chịu sa đọa cùng lũ ma vật."
Tiểu Vũ Gia định bắt chước Cao Viễn ung dung khoanh hai tay trước ngực, nhưng cánh nó vừa nhỏ vừa ngắn, người lại tròn vo, cho nên chỉ có thể chống nạnh nói.
Phục Đình Du và Lạc Thời Vũ xuống xe trước, thực hiện nhận dạng khuôn mặt mà chú hề nói. Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, tất cả mọi người mới xuống xe.