Chương 207: Ranh giới sống chết
Chương 207: Ranh giới sống chếtChương 207: Ranh giới sống chết
Chương 207: Ranh giới sống chết
Ngay khi mọi người hoàn thành nhận dạng khuôn mặt, cánh cửa màu đồng từ từ mở ra. Bọn họ vừa bước vào cửa, một chiếc màn hình màu trắng lập tức rũ xuống dưới.
"Vui lòng chọn hướng dẫn viên du lịch để vào công viên trò chơi. Cần phải trả phí hướng dẫn, phí được dùng vật tư để thanh toán."
Lại là giọng nói của tên hề kia, chỉ khác là nó được phát ra từ chiếc loa màu đen ở bên cạnh.
"Công viên giải trí? Hướng dẫn du lịch?"
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rốt cuộc tình huống gì vậy?
"Phí trả cho hướng dẫn viên du lịch không rẻ đâu."
Lý Ngôn He cẩn thận đọc phần giới thiệu và mức phí của 6 gã hướng dẫn viên du lịch nổi lên trên màn hình.
Người rẻ nhất cũng phải mất một hộp thức ăn từ 2. 5KG trở lên. Trong khi hướng dẫn viên đắt nhất là người đàn ông số 6 để tóc húi cua, thoạt nhìn cực kỳ bình thường. Nhưng muốn thuê hắn phái mất đến tận 3 hộp thức ăn từ 2. 5KG trở lên. So sánh với 5 gói mì ăn liên ở viện bảo tàng, mọi người đều cảm thấy việc thu phí ở nơi này đang bị biến tướng.
Lý Ngôn Hề không chút do dự, nhấn nút số 6 trên bức tường ở bên cạnh.
"Thổ hào chính là thổ hào, không phải thứ mà phàm nhân chúng ta có thể với tới!"
Chu Khải Due rơi lệ đây mặt, mặc kệ là Phục Anh hay là Lý Ngôn He, cả hai bọn họ đều là thổ hào bên trong thổ hào!
"Ha ha! Chúc mừng bạn đã chọn số 6 thành công. Các bạn vui lòng ở đây chờ mười phút, anh trai hướng dẫn viên du lịch số 6 đang chạy như bay đến chỗ bạn."
Chiếc loa màu đen bên cạnh nhắc nhở.
"Nếu không có vật tư lựa chọn hướng dẫn viên du lịch thì sẽ thế nào?"
Cố Dao nhịn không được hỏi.
"Có dòng chữ nhỏ phía dưới ghi là đến khu miễn phí."
Trương Đào chỉ vào dòng nhắc nhở in nhỏ phía dưới màn hình, nói.
Quả thực bên trên viết, nếu bỏ qua bước này sẽ phải di chuyển sang khu miễn phí ở lối bên trái. Nơi đó không chỉ có hướng dẫn viên du lịch rẻ hơn, mà còn có thể cung cấp việc làm trong doanh địa, vv...
"Hả? Khu miễn phí nghe cũng hay đấy."
Cố Dao cảm thấy trong mạt thế vật tư chính là mạng sống, chắc hầu hết mọi người sẽ không sẵn sàng trả phí hướng dẫn viên du lịch gì đó, dù sao thì nghe cũng chẳng có tí gì đáng tin cậy.
"Cố Dao nhớ kỹ, tiền nào của nấy. Đây là chân lý bất diệt rồi."
Phục Anh đỡ lấy bả vai Cố Dao nghiêm túc nói! So với dịch vụ thu vật tư phục vụ hướng dẫn du lịch, thì những những đãi ngộ trong khu miễn phí trông lại càng đáng nghi hơn?
Cố Dao gật đầu. Ngôn Hề lựa chọn không chút do dự, ngay cả Phục Anh cũng nói như vậy, vậy chắc chắn không sai.
Sau khi ba người Lý Tinh Hải, Liễu Hạo Quảng và Kim Thiện đi đậu xe trong bãi đỗ xe gân đó xong, cuối cùng hướng dẫn viên du lịch số 6 cũng đã tới. Đầu húi cua vừa đến đã nở nụ cười thân thiết: "Các anh chị em, hoan nghênh mọi người đến doanh địa tận thế cuồng hoan. Tôi là hướng dẫn viên du lịch số 6, Giang Bằng. Tôi sẽ phục vụ mọi người trong 72 giờ tiếp theo, có cái gì không hiểu cứ việc hỏi tôi."
"72 giờ?"
Phục Anh hỏi, ý gì nữa đây.
"Là thế này, thời gian phục vụ của hướng dẫn viên du lịch chúng tôi là ba ngày, cũng tức là 72 giờ. Sau ba ngày tiến vào doanh địa, mọi người đã tương đối quen thuộc quen thuộc nơi này rồi, đương nhiên sẽ không cần chúng tôi dẫn đường nữa." Giang Bằng nói.
"Chào anh, bây giờ bọn tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ lại buổi tối, anh dẫn bọn tôi vào trước đi đã"
Lý Ngôn Hề chỉ vào ba hộp vật tư trên mặt đất nói. Ba hộp thức ăn này vừa rồi cô giả vờ bê xuống từ trên xe, một hộp là các loại mì ăn liền, một hộp là bánh quy và bánh mì nhỏ. Đây cũng là đồ cô đã chuẩn bị sẵn để che giấu tai mắt.
"Cảm ơn các vị đã ủng hộ. Đồ đạc cứ để ở đây là được, lát nữa sẽ có người tới thu giúp tôi. Để tôi đưa mọi người vào bên trong!"
Trong mắt Giang Bằng cũng không để lộ niềm vui mừng quá lớn, nhưng lúc nói chuyện với bọn họ vẫn hàm chứa ý cười.
Cuối cùng nhóm bọn họ cũng rời khỏi khu khép kín dưới cửa thành. Sau khi bước khỏi rào chắn bên phải, rốt cuộc mọi người mới hiểu tại sao tên hề kia lại gọi nơi này là công viên giải trí.
Nơi này đích thực là một công viên giải trí, đài phun nước âm nhạc, vòng đu quay, tàu lượn siêu tốc, ngựa gỗ xoay tròn... Cái gì cần có đều cả.
Thậm chí còn có không ít người đang reo hò chơi các trò chơi đang hoạt động. Người tới người lui, ai nấy đều ăn mặc vô cùng chỉnh tê khiến người ta có cảm giác được quay trở lại xã hội văn minh khi trước.
"Các vị, ở đây lúc nào cũng có chỗ ở. Chúng ta chọn một nơi để nghỉ lại trước nhé? Hay mọi người muốn tôi dẫn đi dạo một vòng?" Giang Bằng hỏi.
"Đi chọn nơi ở trước đi, những chuyện khác để sau rồi tính tiếp."
Phục Anh trả lời. Bây giờ trời đã sẩm tối, bọn họ tới nơi này để nghỉ chân, lỡ như không có chỗ thích hợp để ở thì làm sao bây giờ.
"Được, mời đi theo tôi."
Giang Bằng dẫn mọi người đến một căn nhà nhỏ làm bằng gõ, quả nhiên bên trong có rất nhiều sự lựa chọn.
"Không cần phải trả phí à?" Lê Hiểu Tình hỏi.
"Vị mỹ nữ này không biết rồi. Ngoài đồ ăn thì thứ duy nhất cần phải trả phí là phí hướng dẫn du lịch. Thật ra chỗ ở cũng đã bao gồm trong phí hướng dẫn du lịch rồi." Giang Bằng cười nói.
Căn cứ vào nhân số, Giang Bằng chọn cho bọn họ căn phòng số 11. Thật ra trước đây chỗ này chính là khách sạn được xây dựng trong khu du lịch. Sau khi đoàn người đi vào, bọn họ phát hiện ở đây còn có thể sử dụng thang máy.
Khách sạn trong khu này cũng không tệ lắm, ít nhất thì phòng ốc bên trong khá sạch sẽ. Cố Dao lập tức cảm thấy bọn họ trả ba hộp đồ ăn tính ra vẫn có lời.
"Hướng dẫn viên Giang, vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng người la hét phía bức tường bên kia, hơn nữa có vẻ có rất nhiều người xem náo nhiệt, xin hỏi đó là chỗ nào?" Lý Ngôn Hề hỏi, cô rất quan tâm đến chỗ đó. Đầu húi cua vừa đến đã nở nụ cười thân thiết: "Các anh chị em, hoan nghênh mọi người đến doanh địa tận thế cuồng hoan. Tôi là hướng dẫn viên du lịch số 6, Giang Bằng. Tôi sẽ phục vụ mọi người trong 72 giờ tiếp theo, có cái gì không hiểu cứ việc hỏi tôi."
"72 giờ?"
Phục Anh hỏi, ý gì nữa đây.
"Là thế này, thời gian phục vụ của hướng dẫn viên du lịch chúng tôi là ba ngày, cũng tức là 72 giờ. Sau ba ngày tiến vào doanh địa, mọi người đã tương đối quen thuộc quen thuộc nơi này rồi, đương nhiên sẽ không cần chúng tôi dẫn đường nữa." Giang Bằng nói.
"Chào anh, bây giờ bọn tôi muốn tìm một chỗ để nghỉ lại buổi tối, anh dẫn bọn tôi vào trước đi đã"
Lý Ngôn Hề chỉ vào ba hộp vật tư trên mặt đất nói. Ba hộp thức ăn này vừa rồi cô giả vờ bê xuống từ trên xe, một hộp là các loại mì ăn liền, một hộp là bánh quy và bánh mì nhỏ. Đây cũng là đồ cô đã chuẩn bị sẵn để che giấu tai mắt.
"Cảm ơn các vị đã ủng hộ. Đồ đạc cứ để ở đây là được, lát nữa sẽ có người tới thu giúp tôi. Để tôi đưa mọi người vào bên trong!"
Trong mắt Giang Bằng cũng không để lộ niềm vui mừng quá lớn, nhưng lúc nói chuyện với bọn họ vẫn hàm chứa ý cười.
Cuối cùng nhóm bọn họ cũng rời khỏi khu khép kín dưới cửa thành. Sau khi bước khỏi rào chắn bên phải, rốt cuộc mọi người mới hiểu tại sao tên hề kia lại gọi nơi này là công viên giải trí.
Nơi này đích thực là một công viên giải trí, đài phun nước âm nhạc, vòng đu quay, tàu lượn siêu tốc, ngựa gỗ xoay tròn... Cái gì cần có đều cả.
Thậm chí còn có không ít người đang reo hò chơi các trò chơi đang hoạt động. Người tới người lui, ai nấy đều ăn mặc vô cùng chỉnh tê khiến người ta có cảm giác được quay trở lại xã hội văn minh khi trước.
"Các vị, ở đây lúc nào cũng có chỗ ở. Chúng ta chọn một nơi để nghỉ lại trước nhé? Hay mọi người muốn tôi dẫn đi dạo một vòng?" Giang Bằng hỏi.
"Đi chọn nơi ở trước đi, những chuyện khác để sau rồi tính tiếp."
Phục Anh trả lời. Bây giờ trời đã sẩm tối, bọn họ tới nơi này để nghỉ chân, lỡ như không có chỗ thích hợp để ở thì làm sao bây giờ.
"Được, mời đi theo tôi."
Giang Bằng dẫn mọi người đến một căn nhà nhỏ làm bằng gõ, quả nhiên bên trong có rất nhiều sự lựa chọn.
"Không cần phải trả phí à?" Lê Hiểu Tình hỏi.
"Vị mỹ nữ này không biết rồi. Ngoài đồ ăn thì thứ duy nhất cần phải trả phí là phí hướng dẫn du lịch. Thật ra chỗ ở cũng đã bao gồm trong phí hướng dẫn du lịch rồi." Giang Bằng cười nói.
Căn cứ vào nhân số, Giang Bằng chọn cho bọn họ căn phòng số 11. Thật ra trước đây chỗ này chính là khách sạn được xây dựng trong khu du lịch. Sau khi đoàn người đi vào, bọn họ phát hiện ở đây còn có thể sử dụng thang máy.
Khách sạn trong khu này cũng không tệ lắm, ít nhất thì phòng ốc bên trong khá sạch sẽ. Cố Dao lập tức cảm thấy bọn họ trả ba hộp đồ ăn tính ra vẫn có lời.
"Hướng dẫn viên Giang, vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng người la hét phía bức tường bên kia, hơn nữa có vẻ có rất nhiều người xem náo nhiệt, xin hỏi đó là chỗ nào?" Lý Ngôn Hề hỏi, cô rất quan tâm đến chỗ đó. Chương 208: Trò chơi
"Anh gọi cái này là biện pháp bảo hộ ấy hả?"
Phục Anh hỏi. Không phải đây chỉ là một sợi dây thừng mỏng manh thôi à, muốn cắt đứt chỉ cần một giây là xong.
"Có nguy hiểm thì trò chơi mới có tính kích thích, nếu không thì sao lại thu hút được nhiều người xem như vậy?”
Giang Bằng chỉ vào đám đông đang hưng phấn la ó dưới ánh đèn nói, vẻ mặt hắn như đang thưởng thức, lại như nhìn thấy thứ gì đó khiến hắn cảm thấy vui mừng.
Tuy phía dưới có rất nhiều người xem náo nhiệt, nhưng trên khán đài người lại tương đối ít người.
Lý Ngôn He ngồi trên khán đài phát hiện trong đám đông có hai cái bàn, bên trên còn đặt một ít đồ ăn hoặc là tinh thạch.
"Tôi đã lấy hết đồ ăn trong ba ngày tới để đánh cược rồi! Đừng có mà chết!"
"Khang Tử, cố lên! Con gái cậu đang đợi cậu mang bánh mì về cho nó đấy! Ha ha hai"
"Muốn cược thì cược đi, tôi cược hắn sẽ chết!"
"Yên tâm đi Khang Tử, cậu chết thì chúng tôi sẽ cho con gái cậu một ít đồ ăn."
Trong tiếng thảo luận của đám đông, mọi người cũng đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Cái này, sao có thể đánh cược mạng sống của con người chứ?"
Lý Tinh Hải thừa nhận bản thân từng có lịch sử đen tối, nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể hiểu nổi tại sao đám người này lại dám lấy mạng sống của một người ra để đặt cược.
"À, quên không nói với mọi người, những người tham dự ranh giới sinh tử đều là tự nguyện. Mỗi lần nhảy xuống sẽ được một túi bánh mì."
Giang bằng giải thích.
Lý Ngôn Hề đi đến hàng rào trước khán đài nhìn xuống phía dưới. Dưới vách tường cao lớn bóng đêm mịt mù, tựa vực thẳm đang há miệng to ra, bên trong miệng còn phát ra vô số kêu tiếng gào rống...
Nếu không cẩn thận ngã xuống khỏi dây thừng, sẽ lập tức bị đàn tang thi phía dưới xé xác thành mảnh nhỏ...
Cần phải can đảm đến mức nào mới có thể khiến một người cam tâm tình nguyện lựa chọn nhảy xuống?
"Ngôn Hề, mau ôm ta, bổn thần thú sắp rớt xuống rồi -"
Lý Ngôn Ha đang cảm thấy bi thương, thì bị tiếng kêu của Tiểu Vũ Gia trên vai đánh gãy.
"Xin lỗi, suýt nữa thì quên mất mày."
Lý Ngôn Hề để Tiểu Vũ Gia vào trong ba lô tùy thân, nơi đó vẫn tương đối an toàn.
"Hừ, tra nữ. Rõ ràng một ngày trước còn nói ta quan trọng nhất, đảo mắt một cái đã quên mất ta rồi." Tiểu Vũ Gia lẩm bẩm.
Lý Ngôn Hề thấy rất buồn cười, vật nhỏ tự xưng là thân thú học được mấy từ này ở đâu ra thế?
"Thế nào rồi Ngôn Hê? Người kia, hắn có sao không?”
Không biết Cố Dao đã đến bên cạnh cô từ lúc nào, nhỏ giọng hỏi. "Không sao, hắn đang lên."
Lý Ngôn Hề chỉ vào sợi dây thừng đang không ngừng rút ngắn lại trong đám đông nói. Mặc dù hiện tại bọn họ không nhìn thấy tình huống phía dưới, nhưng cô có thể cảm giác được người nọ vẫn chưa chất.
Cố Dao thở phào nhẹ nhõm: "May quá, thật đáng sợ."
"Ha ha, Khang Tử là tuyển thủ có vận khí rất tốt. Từ sau khi ranh giới sinh tử được tổ chức hắn chưa từng thất bại, cho nên hầu hết mọi người đều đánh cược hắn sẽ sống sót."
Giang Bằng vừa giải thích vừa nhìn Khang Tử đang được kéo lên, nói.
Người đàn ông tên Khang Tử được hộ tống rời khỏi sân khấu, ngay sau đó, lại có một người đàn ông khác lên sân khấu. Đám đông phía dưới lại bắt đầu một vòng đặt cược mới, thậm chí trong đám đông còn có người bán nước đóng chai, cảnh tượng rất náo nhiệt.
Rất nhanh người đàn ông mới lên sân khấu bị trói lại bằng một sợi dây thừng và bắt đầu khởi động làm nóng người.
"Có tay có chân không ra ngoài giết tang thi kiếm thức ăn, mà ở đây làm trò tiêu khiển cho người khác, còn ra thể thống gì nữa!"
Kim Thiện càng xem càng bực, đồng thời hắn cũng cảm thấy một loại bất lực. Nhiều người vỗ tay khen ngợi như vậy, cho dù hắn có một bầu nhiệt huyết, cũng không có cách nào làm chút gì cho những người đánh cược mạng sống để đổi lấy thức ăn.
"Triệu Phi cố lên! Tiểu Phi Long cố lên!"
Có người huýt sáo.
Người đàn ông tên Triệu Phi bắt đầu thành tâm cầu nguyện dưới chiếc đèn pha trước mặt.
Cũng có người thấp giọng nghị luận, phát ra tiếng cảm thán, bàn luận nhảy xuống nguy hiểm thế nào, phía dưới có bao nhiêu tang thi...
Sau khi hoàn thành lời cầu nguyện, Triệu Phi bắt đầu thực hiện một vài động tác xoay người, hắn lùi về phía sau, đi tới, lại lui ve phía sau. Trong màn đêm, hắn duai người, giống như đang biểu diễn dưới ánh đèn. Đột nhiên, trong tiếng hoan hô trầm trồ khen ngợi, Triệu Phi chạy nhanh đạp lên ván cầu nhảy xuống vực sâu!
Mặc dù đã từng nhìn thấy tang thi gặm cắn người, cũng đã giết những con tang thi ghê tởm nhất, nhưng khi nhìn thấy một màn này Lý Ngôn Hề cũng vô thức nhắm hai mắt lại.
LA a a, tôi sẽ đưa bánh mì của tôi cho anh, đừng nhảy!! ]
(Hóa ra đồ ăn quan trọng đến vậy. Rất xin lỗi vì đã lãng phí thức ăn... ] [ Khó chịu quá!]
【Am thầm nhặt lại nửa gói bánh quy đã bị vứt vào thùng rác... ]
【.… 】
Triệu Phi có vẻ đã thành công, bởi vì ròng roc nối với dây thung đang tu động di lên trên. Những người còn sông đều cổ vũ cho Triệu Phi và bắt đầu vội vàng phân chia đồ ăn mình có thể thắng được.
Có điều Lý Ngôn Hê lại tiếc nuối lắc đầu với những người xung quanh.
Tuy Triệu Phi đã được kéo lên, nhưng một bên đùi của hắn không biết đã bị thứ gì xé rách, người cũng đang dần biến thành tang thi.
“Triệu Phi
Một người phụ nữ nhào tới, nhưng bị người kéo lại. Triệu Phi cũng nhanh chóng bị bắn vào đầu, hiện tại đến lượt người đánh cược Triệu Phi sẽ chết vui mừng, bởi vì đánh cuộc người chết sẽ kiếm được nhiều hơn là cược người sống...
"Ồ, tôi nhớ ra rồi, người phụ nữ kia là bạn gái của Triệu Phi. Không có Tiểu Phi Long chăm sóc, sợ là cũng không sống được lâu!" Giang Bằng lắc đầu thở dài nói.
"Doanh trại làm mấy trò này, thú vị lắm à?"
Lý Ngôn Hề nhíu mày nhìn Giang Bằng, Giang Bằng này rõ ràng là đang thích thú.
"Khi một người không nhìn thấy hy vọng, cô nghĩ hắn nên tiếp tục sống một cuộc sống khốn khổ, hay là tận hưởng giây phút hiện tại thì tốt hơn?"
Giang Bằng cũng không tức giận, mà hỏi ngược lại, sau đó hắn lại tiếp tục nói:
"Cô nhìn mọi người bây giờ xem, cô không nhìn thấy nụ cười trên môi bọn họ sao? Ai cũng vui vẻ. Những đứa trẻ chưa từng được đi đu quay ở chỗ này có thể chơi chán thì thôi, được ở cùng người mình yêu thương vui vẻ sống đến giây phút cuối cùng, không cần phải nghĩ đến ngày mai, như vậy không tốt à?
Lý Tinh Hải đứng bên cạnh nghe những lời Giang Bằng nói, tự nhiên hắn cảm thấy cách sống như vậy nghe qua có vẻ cũng không có gì không tốt...
"Đương nhiên là không tốt."
Lý Ngôn Hề không chút do dự phủ nhận lời Giang Bằng.
"Xin hỏi có chỗ nào không tốt?"
Giang Bằng cười hỏi.
"Hướng dẫn du lịch Giang, tôi không cố ý phản bác anh. Tôi nói không tốt là vì tôi cho rằng cách sống như vậy không phù hợp đối với tôi mà thôi. Đương nhiên, nếu bạn bè và người thân của tôi muốn sống mơ mộng như vậy, tôi sẽ cố gắng hết khả năng đưa bọn họ thoát ra ngoài. Không một ai có thể chắc chắn rằng, một người nỗ lực sống sót sẽ luôn bi thảm, đúng không?"
Lý Ngôn Hề không phản bác cách sống của người khác, bởi vì cô cho rằng dù có là ai cũng sẽ không bao giờ đánh thức được một người giả vờ ngủ.
Nụ cười trên mặt Giang Bằng cứng đờ.
"Ngôn Hề nói đúng, có lẽ giấc mơ ngắn ngủi sẽ rất đẹp, nhưng nó không phù hợp với bọn tôi, bọn tôi về trước đây."
Lạc Thời Vũ đứng dậy, nói. Hắn cảm thấy nếu không quay về, Triển Hào sẽ xông lên đánh người mất.