Chương 211: Trong hỗn loạn
Chương 211: Trong hỗn loạnChương 211: Trong hỗn loạn
"Chúng ta thực sự không cần phải quan tâm đến hướng dẫn viên Giang đó sao?"
Trong đường hầm ngầm, Đường Đức Vũ quay đầu nhìn về phía sau, Giang Bằng vẫn không đuổi theo.
"Không cần, hắn cũng là dị năng giả, có thể tự bảo vệ mình."
Lý Ngôn Hề trả lời.
"Cậu ngốc à, tên Giang Bằng kia vừa mới trải qua đả kích lớn như vậy, hiện tại chắc cũng không muốn gặp ai." Phục Anh vừa chạy vừa nói.
Sau khi mọi người từ đường hầm dưới lòng đất đi ra thì nghe được trong doanh trại truyên đến giọng nói quen thuộc kia. Mặc dù vẫn là giọng của chú hề, nhưng không có sự sung sướng trước đó, mà tràn ngập nặng nề.
"... Vì vậy, các vị còn sống, phòng thủ của khách sạn công viên là vững chắc nhất, xin vui lòng chạy trốn đến đó để tị nạn!" Chú hề trong micro nói.
"Giang Bằng này..."
Lý Ngôn Hề nắm tay, đi đâu tị nạn không tốt, hết lần này tới lần khác lại phải đến nơi này, đây không phải là làm bọn họ không đến một khắc cuối cùng cũng đừng hòng thoát thân sao?
"Wuhu - bị người ta hố một trận, nữ nhân ngươi vẫn là quá ngây thơ nha."
Tiểu Vũ Gia lại đúng lúc bổ sung cho Lý Ngôn Hề một đao.
"Đừng lo lắng, lát nữa chúng ta sẽ thu lại toàn bộ số tinh thạch, còn nữa, hắn tốt nhất là cầu nguyện không nên gặp chúng ta nữa.”
Phục Đình Du phát hiện Lý Ngôn Hề bị đả kích, vì thế an ủi.
Các nơi trong công viên ánh đèn sáng lên, ngay cả vòng đu quay và ngựa gỗ cũng tự động xoay tròn, chẳng qua phía trên đã đầy máu tươi và các mảnh chân tay, còn có mấy con tang thi đang gặm nhấm những người trốn vào sân chơi...
Có người vì mạng sống cũng bắt đầu tự phát thành lập đội ngũ dùng dị năng để bảo vệ mình.
"Nhanh lên! Mọi người cùng nhau nhanh chóng đến khách sạn, có lẽ còn có thể nhặt được một mạng!"
Sau khi nghe tiếng phát sóng của chú he trong công viên, nhiều người bắt đầu đổ xô đến khách sạn.
Mà giờ phút này, trong đại sảnh khách sạn đã sớm quá tải, đám người Lý Ngôn Hề ở tâng ngoài cùng đánh chết tang thi phía sau nhào tới đám người.
"Mọi người từ bên phải hàng rào đi vào, không nên chen vào từ giữa!"
Liễu Hạo Quảng làm đội trưởng bảo vệ vẫn tương đối có kinh nghiệm, lập tức lôi kéo những người Giang Bằng lưu lại bảo vệ trật tự.
"Mọi người chú ý, rẽ vào từ bên phải, ở giữa chúng tôi sẽ công kích tang thi, để tránh ngộ thương."
Tạ Kỳ Thắng cũng nhận lấy loa Lý Ngôn Hề đưa cho hắn, lặp đi lặp lại hô to với đám người.
Hiện trường vừa rồi còn hỗn loạn vô cùng, dưới sự dẫn dắt của mấy người rất nhanh đã trở nên trật tự, mà Lý Ngôn Hề cùng những người khác còn ở bãi đất trống ở giữa nhanh chóng đánh chết tang thi.
Sau khi dùng phong cầu đánh tan tang thi đang đánh tới người sống sót trong hàng rào, quạt sắt của Lạc Thời Vũ cũng nhanh chóng cưỡi gió xoay tròn ra ngoài. Trong ánh sáng, mười mấy người trẻ tuổi phối hợp với nhau chạy trong đàn tang thi, tang thi liên tiếp ngã xuống, có người đang chạy trốn rốt cuộc không dời được tâm mắt...
Dị năng hệ Lôi trong bóng đêm vô cùng chói mắt, một giây trước vẫn là lôi điện vô hình, một giây sau lại phảng phất như biến thành lưới điện hữu hình, bóp chết một mảng lớn tang thi bị nó bao phủ.
"Tốt, thật lợi hại! Họ là ai?"
"Chưa từng thấy qua, nữ sinh kia đang làm gì vậy? Tại sao cô ấy có thể kiểm soát những vật liệu kia?”
Lúc Giang Bằng từ tâng hầm khách sạn đi ra, cũng vừa vặn nhìn thấy Lý Ngôn Hề đang khống chế một cái máy bán hàng tự động ven đường, ném nó về phía tang thi dày đặc nhất!
Rầm!
Chiếc máy bán hàng tự động khổng lồ xẹt dài trên mặt đất, hơn trăm con tang thi trong nháy mắt chôn vùi ở phía dưới, nhưng rất nhanh lại có tang thi từ phía sau bổ sung lên.
"Anh Giang, anh đã trở lại."
Một người trong đám tráng sĩ vẻ mặt vui mừng nhìn Giang Bằng nói.
"Chỉ còn lại mấy người này? Còn những người khác thì sao?"
Giang Bằng liếc mắt nhìn lại, phát hiện đội ngũ mình tỉ mỉ huấn luyện lại chỉ còn không tới mười người.
Người đàn ông kia cúi đầu, dùng biểu tình khổ sở đến cực điểm nghẹn ngào nói: "Vừa rồi tang thi thật sự quá nhiều, các anh em đều..."
"Chết tiệt!"
Giang Bằng tức giận mắng, nhưng thủ phạm đêm nay đã bị tang thi ăn.
Hắn lại nhìn vê phía hơn mười người phía trước đang giết tang thi trong ánh đao và điện quang.
Cố gắng sống sót, có thể giống như bọn họ lâm nguy không sợ sao?
"Đi tìm mấy người lão Sử, nếu còn sống, gọi bọn họ tới đây." Giang Bằng nói với người phía sau.
Trước tận thế hắn là giám đốc công viên giải trí này.
Thời điểm mạt thế phát sinh công viên giải trí vừa vặn chỉ có mấy nhân viên công tác lẻ tẻ, tang thi cũng rất dễ thanh lý, hơn nữa gân đó có mấy cửa hàng tiện lợi cỡ lớn cùng các loại cửa hàng tiện lợi nhỏ, hắn đã cùng người sống sót xung quanh, cũng chính là mấy người lão Sử thành lập đội ngũ, thu thập vật tư, đuổi tang thi đi...
Sau đó đồng đội lần lượt chết đi, đội ngũ vốn có hơn trăm người lại chỉ còn lại mấy chục người, đây cũng là khởi đầu bi quan chán đời của hắn.
Nhưng người sống sót từ nơi khác lại càng ngày càng nhiều, hắn nhìn công viên ngày xưa, cùng với một số ít đồng đội phía sau, vì thế sinh ra ý nghĩ dứt khoát "giải trí đến chết", đoàn người lại càng ăn nhịp với nhau, doanh trại tận thế cuồng hoan từ đó sinh ra...
Mà doanh trại này nhìn như không có người quản lý, lại do hắn và mấy đồng đội cũ cùng nhau quản lý, lão Sử là người phụ trách công viên giải trí, Triệu Song là hậu cần của doanh trại, thậm chí ngay cả người quản lý các hạng mục sinh tử cực hạn đều là người của hắn...
Nhưng bây giờ... Vương quốc của hắn đã kết thúc.
"Có bác sĩ không! ! Bạn tôi, anh ta chảy máu không ngừng, đã hôn mê!"
"Cứu mạng, tôi còn chưa muốn chết, chưa muốn chất..." Tiếng kêu rên cùng tiếng khóc rong từ trong đám người chạy vào trong khách sạn truyền ra, Lê Hiểu Tình bất đắc dĩ lắc đầu: "Chậc, thật phiền toái."
Phiền toái thật, trong doanh trại lớn như vậy, không có an ninh còn chưa tính, ngay cả một bác sĩ linh tinh cũng không có.
"Chị Hiểu Tình, chị và em, em tốt nghiệp ngành y dược, chắc có thể giúp chị một chút." Đường Đức Vũ nói.
"Được rồi, cậu phụ trách giúp tôi đánh ngất mấy bệnh nhân không nghe lời là được rồi."
Lê Hiểu Tình nói với đám người Ngôn He, rồi đi vào bên trong.
"Đánh, đánh ngất?"
Đường Đức Vũ có chút lộn xộn, đánh ngất một người cần gõ vào chỗ nào?
"Cao Viễn, anh đi bảo hộ chị Hiểu Tình, chị Hiểu Tình, vị trí năm giờ, và chín giờ đều có người biến dị thành tang thi."
Lý Ngôn Ha sau khi thấy Lê Hiểu Tình đi vào thì nhíu mày nói.
Không sợ một vạn, chỉ sợ vạn nhất.
"Được rồi, tôi sẽ đi ngay bây giờ." Cao Viễn nói, anh hùng cứu mỹ nhân gì đó hắn thành thạo nhất rồi.
Một đường đi tới, mọi người mới phát hiện, ngoại trừ dị năng hệ tinh thân ra, hệ chữa trị cũng là một dị năng rất hiếm có, nhưng Lý Ngôn Hề cũng biết, tỷ lệ xuất hiện dị năng giả hệ chữa trị đại khái là một phần trăm trong dị năng giả, chỉ là hiện tại còn có rất nhiều người không phát hiện ra dị năng hệ chữa trị của mình mà thôi.
Một người đàn ông bị dị vật đâm thủng bàn tay trong đám người kêu to hơn ai hết, hết lân này tới lần khác Lê Hiểu Tình sợ nhất loại bệnh nhân này, lúc trước Tạ Kỳ Thắng trong đội bọn họ cũng bị thương thành như vậy nhưng lại không hé răng một tiếng.
Lúc này, tiếng Cao Viễn cùng người khác tranh luận từ bên cạnh truyên đến: "Chúng tôi xếp hàng trước, tại sao chúng tôi lại phải đi ra?"
Một người đàn ông đỡ một người phụ nữ suy yếu mặc trang phục lộ rốn phan nộ bất bình, bọn họ rõ ràng đang xếp hàng chờ đợi, người này thế nhưng lại bắt bọn họ đi ra.
"Cô ấy đã không được cứu, sẽ sớm trở thành tang thi." Cao Viễn nói.