Chương 220: Tình yêu vô điều kiện
Chương 220: Tình yêu vô điều kiệnChương 220: Tình yêu vô điều kiện
Đoàn người nhìn xung quanh, nhà cô bé khắp nơi đều sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa đồ ăn bày ra trước mặt cô bé cũng chỉnh te, thoạt nhìn là có người trước khi rời đi đặc biệt chuẩn bị, trong phòng cũng không có dấu vết bị tang thi hoặc là người công kích.
"Người lớn nhà này có vẻ rất yêu thương đứa nhỏ, sao lại để đứa nhỏ một mình ở chỗ này?"
Liễu Hạo Quảng nói, thức ăn trước mặt đứa nhỏ kia cũng không ít, một gói bánh mì ăn tiết kiệm chút cũng đủ ăn thật lâu, nhưng người lớn lại không thấy đâu.
Lý Ngôn Hề lấy ra một chai nước từ trong túi đưa cho Lê Hiểu Tình đang tiến hành sơ cứu cho cô bé, nói:
"Nhà này người lớn chắc là đang tiết kiệm thức ăn, muốn cho đứa nhỏ sống lâu hơn một mình."
Về phần người lớn đi đâu, Lý Ngôn He nhìn rèm cửa thật dày, ánh mắt lóe lên.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao cô rõ ràng biết mình đang ở trong phim truyền hình, nhưng vẫn luôn muốn cố gắng sống cùng mọi người, bởi vì tất cả mọi người và mọi chuyện trong đó đều thật sự có thể cảm động đến cô.
"Haizzl"
Kim Thiện cũng thở dài, hắn cũng có thể nhìn ra chuyện gì đã xảy ra, cô bé này thật sự hiểu chuyện đến nỗi làm cho người ta đau lòng.
Cũng may cô bé được Lê Hiểu Tình cấp cứu rất nhanh đã tỉnh lại, chỉ là cô bé vẫn không chịu ăn gì.
"Đây là thức ăn chúng tôi tìm thấy bên ngoài, không phải người nhà em để lại, đói bụng thì ăn đi."
Lý Ngôn Hề mở ra một gói bánh mì nhỏ, đưa cho cô bé.
Cô bé nhìn khối bánh mì nhỏ mềm mại kia, môi tái nhợt mím vài cái, thế nhưng thật sự nhận lấy bắt đầu ăn.
Phục Anh lại không hiểu, cô ấy còn tưởng rằng cô bé này sẽ không ăn, nhưng vì sao cô bé không chịu ăn đồ trước mặt mình?
Câu trả lời của cô bé khiến tất cả mọi người im lặng, hóa ra là bởi vì những thực phẩm đó là mẹ của cô bé để lại, cô bé không muốn ăn.
"Cháu không muốn mẹ nhường thức ăn cho cháu, cháu nguyện ý cùng mẹ đói khát, chết trong lòng mẹ cũng được... Nhưng mẹ lại đi ra ngoài biến thành thức ăn của tang thi..."
Cô bé nói xong lời cuối cùng, giống như nhớ tới cái gì đó, trong ánh mắt lộ ra thần sắc hoảng sợ, thân thể cũng không ngừng phát run.
Cô bé trơ mắt nhìn mẹ đi ra ngoài cửa bị một đám tang thi chia nhau ăn.
Cho nên những đồ ăn kia cô bé không đụng vào, cho dù biết mẹ mình đã chết, cô bé cũng không muốn tiếp nhận phần 'ý tốt" này.
"Tên của em là gì?" Lý Ngôn Hề hỏi.
"Chị, em là Vu Tĩnh Trúc." Cô bé trả lời.
Đứa bé mười mấy tuổi đã tương đối lễ phép, tự biết mình được Lê Hiểu Tình cứu, lại nói lời cảm ơn Lê Hiểu Tình, mới cúi đầu ăn.
“Thật đáng thương quá đi."
Phục Anh nhìn cô bé yên lặng ăn đồ ăn, đã lúc này rồi, đứa bé vẫn nhịn xuống không ăn ngấu nghiến, còn có đói đến mất nước cũng không đụng vào đồ ăn của mẹ để lại, đây thật sự là một đứa bé rất có sức nhẫn nại.
"Tình yêu đó đối với con bé mà nói quá nặng nề, đứa bé này không muốn chấp nhận mẹ mình trả giá như vậy."
Lạc Thời Vũ nói.
Đôi khi tình yêu dường như vị tha nhất, ngược lại sẽ làm cho mọi người cả đời chìm đắm trong tình yêu nặng nề như vậy không thể đi ra ngoài.
"Nhóc con, sau này bọn chị sẽ đi đến thành phố Thanh bên kia, em có muốn đi theo bọn chị không?"
Lý Ngôn He có thể nhìn ra được, đứa nhỏ tên là Vu Tĩnh Trúc này là một đứa nhỏ rất có chủ kiến, vì thế hỏi.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn xung quanh và gật đầu trả lời: 'Em muốn."
Lập tức lại bổ sung thêm một câu: "Em sẽ ngoan ngoãn nghe lời."
"Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện."
Lê Hiểu Tình cũng chưa từng thấy qua đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, không chỉ có điểm mấu chốt của mình, hơn nữa còn biết xem xét thời thế, người như vậy cho dù mang theo cũng sẽ không gây thêm phiền toái cho mọi người.
Sau một phen an bài, cô bé Vu Tĩnh Trúc ngồi trên xe mấy người Triển Hào nhân số ít nhất, phía sau xe cho dù để cho Vu Tĩnh Trúc nằm nghỉ ngơi cũng không thành vấn đề.
"Chị, cám ơn các chị."
Vu Tĩnh Trúc trước khi lên xe kéo tay Lý Ngôn Hề nói.
Cô bé biết thức ăn nuôi sống một người trong tận thế có bao nhiêu khó tìm, mà những người này không chỉ cứu mình, còn nguyện ý cho mình đi cùng, trong lòng lập tức quyết định sau này nhất định phải báo đáp bọn họ thật tốt.
"Không cần khách khí, trong xe có đồ chuẩn bị cho em ăn, ăn no có thể ngủ một giấc thật ngon."
Lý Ngôn He cười sờ sờ Vu Tĩnh Trúc trước ngực mình, cô bé này vừa nhìn đã thích.
"Ngươi là nữ nhân hoa tâm, chỉ thấy người mới cười không thấy người cũ khóc, aiz!"
Sau khi Lý Ngôn Hề lên xe, Tiểu Vũ Gia thở dài nói.
"Người ta chỉ là một cô bé bình thường, loại giấm này mày cũng muốn ăn?"
Lý Ngôn Hề nhìn chằm chằm thú cưng mình đã bỏ ra hơn một vạn tinh thạch đổi lấy trả lời.
"Nhưng thành phố Trung Nhữ này thật đúng là không thấy người sống sót, chúng ta đã tìm ba ngày rồi, mình đoán chừng ngày mai chúng ta sẽ đi tới cực bắc thành phố Trung Nhữ."
Phục Anh nhìn bản đồ nói, bởi vì có Lý Ngôn Hề chỉ đường, cho nên bọn họ sẽ ra khỏi thành phố Trung Nhữ sớm hơn dự kiến trước đó một ngày, chỉ là người nhà Kim Thiện vẫn không có tin tức gì.
"Đây cũng là chuyện không có cách nào, nhưng tôi cho rằng dù sao cũng đã cố hết sức, ít nhất trong lòng hắn sẽ không lưu lại tiếc nuối gì."
Chu Phong nhìn phong cảnh ven đường ngày càng quen thuộc nói, xa hơn nữa chính là Thanh Thành, cũng là quê hương của hắn, không biết bên kia hiện tại thế nào rồi...
Kim Thiện vốn đã không ôm bất kỳ hy vọng nào, vào ngày thứ tư rốt cuộc nhìn thấy một tia hy vọng.
"Ngôn Hề, ý cô là, trong đống phế tích kia có bốn người sống?”
Lý Tinh Hải nhìn đường hầm phía trước sụp đổ hỏi, đường hầm kia mở ở dưới một ngọn núi, nếu như không phải bên cạnh có dấu hiệu đường hầm đổ cùng với bản đồ, bọn họ cũng nhìn không ra nơi đó là một đường hầm.
"Đúng vậy, chỉ là bốn người đều rất yếu ớt, không biết còn có thể kiên trì bao lâu nữa."
Lý Ngôn Hê trả lời.
"Cái này có chút khó khăn, vậy phải dời núi ra mới có thể cứu được người?"
Cao Viễn xuống xe nhìn đá vụn hình thù kỳ quái trước mắt, cho dù là loại dị năng giả hệ thổ như Trương Đào, cũng cần một đoạn thời gian mới có thể dời đi.
Nhưng cũng may trước tận thế có rất ít người ở đây, mấy con tang thi xung quanh cũng đều là tang thi bình thường một kích đã chết.
Mà Kim Thiện sau khi biết được bên trong có người sống đã bắt đầu dùng dị năng vận chuyển những tảng đá cùng tâng đất kia, hắn thử hô to vài tiếng vào bên trong, nhưng cũng không có người đáp lại.
"Chú Kim, chúng tôi đến giúp chú."
Ngay cả Chu Khải Duệ không có dị năng cũng khom lưng bắt đầu chuyển tảng đá.
Cao Viễn thì cùng Ngô Ưu Ngô Lự dùng dây leo cuốn đá ném sang một bên, mà lúc này mọi người mới biết được, thì ra Vu Tĩnh Trúc cũng là dị năng giả hệ mộc, chỉ là bởi vì chưa từng sử dụng qua, cho nên có vẻ rất xa lạ.
"Nhóc con, trước tiên em hãy học cách ngưng tụ dị năng hệ mộc ra thành thực thể, giống như mấy anh trai kia, không cần vội vàng đến hỗ trợ."
Lý Ngôn Hề thấy Vu Tĩnh Trúc gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thậm chí chuẩn bị dùng cánh tay nhỏ gây kia đi nhấc đá, vì thế vội vàng ngăn lại.