Chương 221: Trùng hợp ngẫu nhiên
Chương 221: Trùng hợp ngẫu nhiênChương 221: Trùng hợp ngẫu nhiên
Chương 221: Trùng hợp ngẫu nhiên
"Dạ, cám ơn chị Ngôn Hề, em sẽ cố gắng."
Vu Tĩnh Trúc lúc này mới dừng tay, thành thành thật thật ngồi ở một bên, bắt đầu dựa theo phương pháp Đường Đức Vũ dạy lúc trước ở trong xe thi triển dị năng.
Kim Thiện và Trương Đào cùng nhau di chuyển rất nhiều lớp đất bên dưới, nhưng những tảng đá và lớp đất phía trên lại rơi xuống.
"Xem ra hôm nay chúng ta chỉ có thể dừng chân ở đây." Lạc Thời Vũ nói, đây chính là một công trình lớn.
"Coi như luyện tập dị năng đi."
Lý Ngôn Hề cũng hóa thành dị năng giả thổ hệ tạm thời, dùng dị năng hỗ trợ từng chút từng chút dời tầng đất và đá. ...
Trong sơn động tối đen bức bách, Kim Gia Vinh đang hôn mê đột nhiên mở mắt ra.
Không biết vì sao, hắn vừa rồi giống như nghe được giọng của cha mình, Kim Thiện?
Chắc đó là ảo giác trước khi chết, Kim Gia Vinh vô lực từ trong lỗ mũi tự giễu cười cười.
Hắn muốn nghiêng đầu nhìn hai bên, thế nhưng bùn đất trên mặt kẹp theo đá đè lên nên hắn hoàn toàn không cách nào nhúc nhích, thậm chí ngay cả động một chút cũng rất khó khăn.
"Mẹ..."
Kim Gia Vinh phát ra một tiếng gọi suy yếu, hai ngày trước mẹ hắn, Hồ Điệp còn thỉnh thoảng đáp một câu với hắn, hiện tại cũng không có tiếng động.
Hắn lại thử gọi Trần Tiểu Huy vài lần, nhưng không ai trả lời.
Kim Gia Vinh gọi hai lần cuối cùng cũng buông tha.
Cũng đúng, nói không chừng một giây sau hắn cũng sẽ đi uống canh Mạnh Bà, hiện tại còn lãng phí chút khí lực này làm gì.
Tốt xấu gì cũng thắng được mấy huy chương vàng quyền anh, không nghĩ tới che chở được mẹ tránh thoát trận động đất ban đầu, tránh thoát nhiễm virus tang thi, còn tránh thoát tang thi tập kích, hiện tại lại bởi vì đường hâm sụp đổ mà bị chôn ở nơi này.
Thật nực cười...
Cơn ác mộng kia cùng với những ngày ngắn ngủi chiến đấu với tang thi, hiện tại ngẫm lại cũng trở nên giống như một hồi mộng, thật đúng là làm cho người ta hoài niệm.
Chỉ là không biết cha Kim Thiện hiện tại thế nào rồi, sớm biết vậy hắn sẽ không để Kim Thiện đi Nam Thành thay hắn tham gia buổi giao lưu, có lẽ một nhà ba người bọn họ còn có thể đoàn tụ trong thời khắc cuối cùng...
Đường hầm chết tiệt này!
Kim Gia Vinh trong lòng mắng một câu rồi lại lâm vào hôn mê.
Không biết qua bao lâu, Kim Gia Vinh lại nghe được tiếng gọi quanh quẩn trong đầu lúc trước, lúc này đây không chỉ có giọng nói của đàn ông, còn có giọng nói thanh thúy của phụ nữ.
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Có ai đến cứu họ sao? Làm sao có thể, nếu như là trước tận thế hắn còn có thể chờ mong một chút, nhưng hiện tại bên ngoài tất cả đều là tang thi không nói, làm sao còn có người tới cứu mấy người bọn họ?
"Này! Người bên trong còn sống không? Chúng tôi đang đến, kiên trì! !"
Kim Thiện lo lắng hô lên với một khe hở vừa đào ra.
Bọn họ đã đào đến trưa ngày hôm sau, Lý Ngôn He lại phát hiện người bên trong lại chết thêm một người, nói cách khác hiện tại bên trong chỉ còn lại ba người sống.
"Ba?"
Kim Gia Vinh khó có thể tin kêu lên, chỉ tiếc giọng của hắn đã khàn khàn vô lực, hai người hiện tại tuy rằng vẻn vẹn chỉ cách nhau vài mét, nhưng bên ngoài cũng không nghe được.
"Gia Vinh. Gia Vinh... Phải không... Có ai không? Hay là... Mình nghe nhầm sao?"
Giọng nói thêu thào của Trân Tiểu Huy phảng phất như từ dưới đất truyền ra, nghèn nghẹn, nhưng cũng không thể tin được.
"Mình cũng... hình như nghe được giọng của ba mình..."
Kim Gia Vinh có chút cao hứng, ít nhất bạn tốt của mình là Trần Tiểu Huy còn chưa chết, cho dù giọng kia là giả, bọn họ cũng có thể trêu chọc một chút.
Rầm -
Một trận lại một trận đá vụn rơi xuống truyền đến cảm giác chấn động, hai người gần như đã xác định, đích thật là có người đang đào đường hầm.
"Ba... Ba... Có phải là ba không?"
Kim Gia Vinh dùng hết khí lực toàn thân hô lên.
Lúc này đây, Kim Thiện đã nghe được, hắn căn bản không thể tin được, người mà mình hai ngày nay đang cứu thật sự là con trai của mình?!
"Anh ơi! Anh còn sống không, anh họ? Em là Kim Mộng! Anh phải kiên trì, bọn em sẽ đào đến chỗ anh ngay lập tức!"
Kim Mộng vừa khóc vừa lớn tiếng gọi.
Những người khác cũng đều vây quanh, đây là trùng hợp gì vậy?
Chú Kim cuối cùng đã tìm thấy gia đình của mình?!
Các loại dị năng thay phiên nhau ra trận, mọi người rốt cuộc cũng hợp lực đào tới xung quanh Kim Gia Vinh, nhưng mà bọn họ cũng đào được mấy cỗ thi thể nhân loại lạnh như băng, thoạt nhìn cũng là người sống sót cùng Kim Gia Vinh.
"Gia Vinh, là con sao, ba đây, con còn sống không? Mẹ con có đi với con không?"
Khuôn mặt bụi bặm của Kim Thiện tràn đầy nước mắt, giọng nói của ông run rẩy, bởi vì ông đang sợ hãi.
"Mẹ và con... Ở cùng một chỗ, nhưng con gọi không thấy mẹ trả lời, trước... Đừng để ý đến con, đi cứu mẹ..."
Kim Gia Vinh dùng hết khí lực toàn thân trả lời.
Bất quá hắn rất nhanh đã bị một tấm chắn vô hình bao vây, Lý Ngôn Hề đang dùng tấm chắn tinh thân, tận lực để Kim Gia Vinh không bị thương tổn khi được kéo ra.
Kim Thiện vừa nghe xong vui mừng quá đỗi, cũng không để ý đến dị năng đã dùng hết, hai tay cho vào bên trong dùng sức đào lên.
So với đứa con trai luôn cường tráng, hắn càng thêm lo lắng cho an nguy của Hồ Điệp. Người thứ hai được giải cứu là Trần Tiểu Huy, hắn lặng lẽ rơi lệ, đây không phải là nước mắt cao hứng, mà là sau khi nghe được tin tức chỉ có ba người bọn họ còn sống thì sinh ra cảm giức bi ai không gì sánh kịp.
"Người thứ ba ở chỗ này, phải nhanh chóng."
Lý Ngôn Hề chỉ vào một đống đá nhô lên nói.
Trương Đào dứt khoát dùng hết tất cả dị năng còn lại, chỉ thấy hơn mười tảng đá lớn đồng thời bị nâng lên, màu xám trộn lẫn dưới bùn đất màu nâu, rõ ràng lộ ra một bàn tay mơ hồ có thể thấy được rất mảnh khảnh.
"Là Hồ Điệp! Là Hồ Điệp!"
Kim Thiện mừng rỡ quá đỗi, vội vàng đẩy ra tất cả đá, đỡ người trên mặt đất dậy, quả nhiên là Hồ Điệp!
"Chú Kim, trước tiên lấy bình nước này cho cô ấy uống một chút." Lý Ngôn Hề đưa tới một chai nước.
Kim Thiện sốt ruột cũng không để ý nước trên tay Lý Ngôn Hề từ đâu mà đến, vội vàng vừa nói tạ ơn vừa đút cho người trong ngực uống.
"Mọi người mau đi ra, chúng tôi sắp chịu không nổi rồi."
Phục Anh ở bên ngoài hô lên, bọn họ vì phòng ngừa mấy người sau khi đi vào đá trên đầu lại rơi xuống, cho nên dùng dị năng ngưng tụ ra một khối kim loại tương tự như trần nhà tầng, bao lại không gian nhỏ bên trong.
Liễu Hạo Quảng cùng với Khâu Cảnh Hoán cùng nhau chống đỡ cùng với dị năng hệ kim.
Hiện tại bọn họ đều có chút sắp không chịu nổi nữa.
"Tiểu Anh, sắp được rồi, bọn mình lập tức đi ra."
Lạc Thời Vũ và Phục Đình Du cùng nhau nâng Kim Gia Vinh hoàn toàn không có khí lực, chậm rãi đi ra...
Lê Hiểu Tình cùng Đường Đức Vũ đã ở bên ngoài làm tốt điểm cứu viện tạm thời, vật tư cứu viện cũng đã chuẩn bị thỏa đáng.
"Thật lợi hại, vậy mà còn có thể truyên dịch?"
Kim Mộng nhìn anh họ bị người ta nghiêm túc chẩn trị như vậy, càng cảm thấy đám người này thật sự rất đáng tin cậy.
"Chỉ là glucose bình thường, hiện tại chất điện giải trong thân thể bọn họ đã rối loạn, dùng dị năng cũng vô ích."
Lê Hiểu Tình vừa bận rộn vừa giải thích.
Thẳng đến khi ba người đều được chuyển vào, Kim Thiện mới vừa nước mắt nước mũi vừa bế Hồ Điệp hôn mê lên giường.
"Mỹ nữ Hiểu Tình, có thể cứu vợ tôi trước hay không?" Kim Thiện hỏi.
Kim Gia Vinh vẫn luôn cảm động hơn nữa còn tỉnh táo muốn cười nhưng lại kịch liệt ho khan, cha và mẹ đủ ân ái, thật sự vừa hạnh phúc lại chua xót...