Chương 229: Những người cần trong tương lai
Chương 229: Những người cần trong tương laiChương 229: Những người cần trong tương lai
Cứu người trước, đây là kết quả lý Ngôn Hề và Phục Đình Du cùng mọi người thương lượng trước khi đến.
Dù sao bọn họ hoàn toàn không rõ ràng lắm, hơn nữa xây một doanh trại cũng cần nhân lực vật lực, cho nên Lý Ngôn Hề liên cùng Phục Đình Du từ một bức tường ít tang thi xông vào.
Cũng vừa vặn gặp được Triệu Tử Dân gần bọn họ nhất, hơn nữa thành công cứu được hắn.
Hạ Quý Đồng thấy thế cũng không do dự cái gì nữa, hắn rất nhanh gọi Phùng Nguyên Thanh đang đợi ở trên lầu, ba người cùng ngồi vào trong xe của một nam một nữ kia lái.
Một túi đồ được ném vào ghế sau.
"Trước tiên ăn chút gì đó, bổ sung thể lực." Lý Ngôn Hề nói.
Phùng Nguyên Thanh nuốt nước miếng mở túi nilon màu đen ra, bên trong là một đống bánh mì cùng ba gói xúc xích giăm bông hoàn toàn chưa mở?!
Thấy ba người phía sau không nói lời nào cũng không ăn gì, Lý Ngôn Hề nghi hoặc quay đầu lại:
"Sao vậy, không hớp khẩu vị sao?"
"Không có không, không có chuyện không hợp khẩu vị."
Hạ Quý Đồng nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, mặc kệ hai người này có ý đồ gì, ăn trước rồi nói saul
Ba người chỉ cảm thấy mỗi tế bào trong cơ thể đang kêu gào: muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn...
Tiểu Vũ Gia ghét bỏ nhìn tướng ăn của ba người phía sau, người đàn ông bên trái thế nhưng còn nghẹn trắng mắt, vẫn đang nhét vào miệng, xem ra nhân loại hiện tại thật sự không có mấy người có thể ăn no, nó vẫn nên thành thành thật thật đi theo Lý Ngôn Hề đi.
"Ngôn Hề Ngôn He, tinh thạch vừa rồi ta đã thu vào rồi! Còn có một ít tinh thạch tang thi không có người thu ở ven đường, ta cũng đều giúp ngươi thu -"
Giọng của Tiểu Vũ Gia vang lên trong đầu, Lý Ngôn Hề nhất thời có chút nghi hoặc, giọng điệu của tên này sao lại có cảm giác lấy lòng?
"Cảm tạ, tiểu thần thú." Lý Ngôn Hề vẫn trả lời.
Cô mở ba lô ra, phát hiện quả nhiên có một cái lưới đã tích lũy được 1632 viên tinh thạch, vừa rồi bọn họ cũng chỉ giết mấy trăm tang thi mà thôi, xem ra tang thi bị giết trong trường này cũng không có người đi đào tinh thạch.
"Xin hỏi các người vì sao phải cứu chúng tôi và các bạn cùng lớp của chúng tôi?"
Triệu Tử Dân đã không còn cảm giác đói đến choáng váng, mới nhịn không được hỏi.
"Bởi vì sau này chúng tôi sẽ ở lại đây." Lý Ngôn Hề trả lời.
Ở lại đây?
Ba người lại không rõ, bất quá lúc này xe đụng phải vô số tang thi đã dừng lại ở cửa căn tin nhỏ.
Hai người này lại biết mấy người Tả Tuyết Bình ở chỗ này? Từ ký túc xá bên kia đến nơi này cũng không gần, ba người bọn họ chưa bao giờ chỉ đường, chẳng lẽ nữ sinh này cùng tuổi bọn họ cũng là sinh viên trường này?
"Chỉ còn lại có mười người, nếu không nhanh lên bọn họ cũng không chống đỡ được bao lâu."
Lý Ngôn He chỉ vào tâng hai của căn tin nhỏ nói.
Căng tin nhỏ là một tòa nhà hai tâng, Lý Ngôn Hề cũng không biết bên trong đại học Thanh Linh có bao nhiêu căng tin, nơi này là căng tin gần ký túc xá của giảng viên.
Năm người cùng nhau vừa giết tang thi vừa đi lên lầu hai, tuy rằng phần lớn đều là Lý Ngôn Hề cùng Phục Đình Du đang giết tang thi.
"Chạy đi! Chạy đi! Tôi sẽ giữ chúng lại!" Một giọng nói phát ra từ trên lầu.
"Là Ứng Quân!"
Phùng Nguyên Thanh nghe ra, không để ý quá nhiều, ba người nhanh chóng vọt lên lầu, một màn trước mắt làm cho mọi người khiếp sợ.
Máu tươi chảy xuôi xuống đất, một đám tang thi ở trong vũng máu tầng tầng lớp lớp vây quanh nửa người, nếu như còn có thể gọi là người. Nửa thân thể bên phải người nọ đã bị ăn sạch, cánh tay trái còn gắt gao ôm lấy chân một con tang thi, xem ra đã chết một đoạn thời gian.
Bên cạnh là mấy người Tả Tuyết Bình còn đang chống cự với tang thi, đùi Ứng Quân bị một đoạn kim loại đâm thủng, mấy con tang thi ngửi thấy mùi cũng nhanh chóng nhào tới!
"Ứng quân!"
Hạ Quý Đồng đồng hét lớn, mấy cây gai gỗ từ trong bàn tay ngưng tụ ra đâm về phía mấy con tang thi kia, cũng đã không kịp.
Lý Ngôn Hề một tay xẹt qua độ cong, ngưng tụ vòng bảo hộ tinh thân trước mặt nam sinh bị thương, thay cậu ta tạm thời ngăn cản công kích, nam sinh kia còn có thể cứu.
Mà Phục Đình Du đã khom người nhanh chóng xông lên phía trước, lôi điện quang trong tay hắn lưu chuyển, nhanh chóng ném về phía trước mặt mấy người đang bị nhiều tang thi vây công!
Ứng Quân còn đang kinh ngạc vì sao mấy tang thi phía trước không bắt được mình, một giây sau đã bị một bóng người nhanh chóng đưa ra khỏi chỗ đó.
Ba người thấy Ứng Quân đã được cứu, cũng lập tức gia nhập mấy người còn lại chiến đấu, Phùng Nguyên Thanh đã lệ rơi đầy mặt, người bị ăn nửa thân thể kia, chính là bạn tốt cùng lớp Đinh Hồng Vũ của mình...
"Vừa vặn cùng một chỗ, để cho chúng nó chôn cùng cậu đi."
Sau khi đưa Ứng Quân đến ở địa điểm an toàn, Phục Đình Du thấy Đinh Hồng Vũ đã chết còn đang bị hơn trăm con tang thi cực kỳ đói vây quanh, trong tay lại ngưng tụ ra một lôi câu màu lam tím lớn.
Raml
Lầu hai căn tin nhỏ phát ra tiếng nổ kịch liệt, từng con tang thi bị nổ tung, biến thành từng cỗ thi thể cháy đen, mà người bị tang thi chia nhau ăn, đã chỉ còn lại có một ít phần thi thể.
Tiếng lưỡi đao đâm thủng đầu liên tiếp, Lý Ngôn Hề cứu được một nữ sinh tóc ngắn dưới tay một con tang thi hệ kim biến dị.
"Cảm ơn bạn."
Nữ sinh tóc ngắn khiếp sợ nhìn tình huống chiến đấu chỉ trong nháy mắt đã bị xoay chuyển, hai người này tới cứu bọn họ sao? Chẳng lẽ thế cục bên ngoài đã bị khống chế?
Sau khi tiêu diệt tất cả tang thi trên lầu hai, mọi người vô lực ngồi trên mặt đất, cho dù là được người cứu, trong lòng bọn họ cũng không có bất kỳ cảm giác cao hứng nào.
"Hồng Vũ hắn là vì cứu tôi mới..." Tạ Văn cúi đầu không thấy rõ biểu tình.
"Được rồi, còn có ba người chứ?"
Tả Tuyết Bình nghe nữ sinh xinh đẹp kia nói như vậy.
"Các người là ai? Tại sao cô lại cứu chúng tôi?” Tạ Văn ngẩng đầu lên hỏi.
"Chúng tôi? Chúng tôi hiện tại là người cứu các người giúp các người, nhưng tương lai có lẽ sẽ cân sự giúp đỡ của các người.
Lý Ngôn Hề nói, cô không biết mấy người được cứu này sau này sẽ lựa chọn như thế nào, cho nên chỉ có thể trả lời như vậy.
"Chúng tôi? Chúng tôi có thể giúp gì cho cô?"
Triệu Tử Dân đi theo phía sau hai người hỏi, hai người này có xe có vật tư, năng lực lại siêu quần, hắn thật sự không biết đám nỏ mạnh hết đà bọn họ tương lai có thể giúp được bọn họ cái gì.
"Trước tiên cứu ba người bạn sắp chết của các người ra rồi nói saul"
Lý Ngôn Hề nhìn con đường rộng lớn giữa khuôn viên trường hài lòng nói. ...
Trời tối, đêm tối tăm khắp nơi, một tòa nhà dân cư ba mươi mấy tâng, một ô cửa sổ lộ ra ánh sáng sáng.
"Cám ơn thức ăn của các người, cuối cùng cũng được cứu."
Lưu Họa vừa ăn cháo gạo vừa nói cảm ơn.
"Mấy người thời gian dài không ăn gì, hiện tại chỉ có thể ăn một ít thức ăn dễ tiêu hóa, nếu không thân thể trong lúc nhất thời tiêu hóa không được, ngày mai bắt đầu có thể ăn cơm bình thường."
Lê Hiểu Tình nói.
"Tốt, tốt.
Mấy nam sinh nhìn Lê Hiểu Tình ôn nhu đều có chút đỏ mặt, Lê Hiểu Tình mặc quần đùi phối với áo Sơ mi trắng rộng thùng thình, mái tóc đen thật dài buông xuống, đôi chân dài trắng ngọc dưới ánh đèn chiếu rọi phảng phất phát ra ánh sáng trong suốt... Huống chi vị mỹ nữ này còn là một vị bác sĩ, còn chữa khỏi chân Ứng Quân.
"Các người cần chúng tôi giúp gì?" Hạ Quý Đồng hỏi.