Chương 230: Đi hoặc ở lại
Chương 230: Đi hoặc ở lạiChương 230: Đi hoặc ở lại
"Những người trẻ tuổi không cần phải lo lắng, chúng tôi không phải là những người xấu."
Thấy ý cảnh giác trong mắt Hạ Quý Đồng, Kim Thiện cũng có ý tốt khuyên nhủ, bất quá khuôn mặt kia của hắn phối hợp với nụ cười như vậy, Hạ Quý Đồng cảm thấy hắn càng thêm khả nghi...
"Chúng tôi dự định sẽ ở lại đại học Thanh Linh, xây dựng một trại cho phép nhân loại tự do sinh tôn.
Lúc này Lý Ngôn Hề mới nói.
"Con người sống tự do... Sớm muộn gì con người sẽ bị diệt vong, phải không?”
Phong An Bình bi quan nói.
Nhân loại bị tang thi bắt một cái sẽ lây nhiễm thành tang thi, đất nông nghiệp cùng nguồn nước cũng đều bị ô nhiễm, hoàn cảnh nhân loại dựa vào để sinh tồn đã biến thành một mảnh địa ngục, ở trong địa ngục làm sao có thể tự do sinh tôn đây?
"Vị mỹ nữ này đừng để ý lời nói của hắn, hắn chính là người bi quan, mỗi ngày đều phải nói mười mấy lần sẽ tự chấm dứt, chúng tôi đều quen rồi."
Đàm Âm Vận đối với những người đã cứu mình ra vẫn rất có hảo cảm, tuy rằng cô ấy còn không biết tên của những người này, nhưng lời nói vừa rồi của Lý Ngôn Hề đích xác làm cho trong lòng cô ấy chấn động.
"Tôi là Lý Ngôn Hề, rất vui vì được quen biết mọi người." Lý Ngôn Hề tự giới thiệu bản thân.
"Bạn là học sinh của trường chúng tôi?"
Hạ Quý Đồng hỏi, nếu không làm thế nào cô có thể quen thuộc với trường học và con đường xung quanh?
"Không phải, chúng tôi ở một trường học khác, Ngôn Hề nhìn quen thuộc đường đi là bởi vì cô ấy có dị năng.
Phục Anh vừa đùa giỡn Tiểu Vũ Gia vừa nói.
"Phải không? Dị năng của cô không phải là dị năng hệ kim sao?"
Triệu Tử Dân vừa rồi nhìn thấy rõ ràng, Lý Ngôn He kia khống chế kim loại.
"Vê chuyện này, về sau các người sẽ chậm rãi biết, mấy ngày nay chúng tôi đều sẽ ở chỗ này thanh lý tang thi, các người có thể tự mình lựa chọn đi hoặc lưu lại, đương nhiên, còn phải phiên các người vẽ cho người này bản đồ phân bố cùng tình huống kiến trúc trong đại học Thanh Linh."
Lạc Thời Vũ đẩy Lâm Hải ra, Lâm Hải không chỉ học kiến trúc, mà còn đạt được danh hiệu kiến trúc sư cao cấp, hơn nữa vốn còn muốn ở lại trường Kim Mộng giảng dạy.
"Làm phiền mọi người."
Lâm Hải Sinh bộ dạng người có văn hóa, mỗi lời nói và hành động cũng cực kỳ có phong độ của người đọc sách, hơn nữa mấy người Lạc Thời Vũ nói, mấy học sinh lúc này mới chậm rãi buông bỏ hoài nghi, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vê con đường phía sau.
“Tôi đi cùng các người."
Hạ Quý Đồng ở bên cửa sổ nhìn bên ngoài tối đen một hồi sau đó, xoay người nói.
"Ồ? Cậu quyết định nhanh vậy sao?"
Phục Đình Du còn tưởng rằng trong nhóm này Hạ Quý Đồng này là người khó xử lý nhất, không nghĩ tới hắn là người đầu tiên đồng ý. "Tieu Hạ, em không ra ngoài xem nữa?"
Phùng Nguyên Thanh kéo Hạ Quý Đồng qua, hắn cho rằng là Hạ Quý Đồng tuổi còn quá nhỏ, tuy rằng mấy người này cứu mạng bọn họ, nhưng hắn vẫn muốn đi ra ngoài xem một chút, dù sao bọn họ từ lúc bắt đầu mạt thế vẫn luôn bị vây khốn ở trong sân trường, đối với tình huống bên ngoài có thể nói là hoàn toàn không biết gì.
"Không nhìn, đây cũng là đề nghị em định nói cho mọi người."
Hạ Quý Đồng đồng nhìn về phía mấy người ngồi trong căn phòng này, trường học đã là một xã hội nhỏ, xã hội nhỏ này đã thành quang cảnh như vậy, tình huống bên ngoài sẽ không tốt hơn bao nhiêu, nếu không cũng sẽ không đến mức bây giờ vẫn không có cứu viện của chính phủ.
"Người thông minh là dễ nói chuyện." Phục Anh cười nói.
"Tôi cũng muốn."
"Tôi ở lại."
"Tôi đồng ý"
"Mặc dù tôi cảm thấy nhân loại sắp kết thúc, nhưng... Tôi cũng muốn”.
Sau khi Phong An Bình nói xong, Đàm Âm Vận lại trợn trắng mắt.
Cuối cùng chỉ còn lại ba người Phùng Nguyên Thanh, Tạ Văn cùng Mã Nhạc Nhạc còn chưa quyết định.
"Tôi muốn vê nhà xem một chút, nhà tôi ở ngay trong huyện..." Mã Nhạc Nhạc ngượng ngùng nói.
Thật ra Lý Ngôn Hề đã rất bất ngờ, vậy mà có nhiều người lựa chọn ở lại như vậy. Tiểu Vũ Gia trước đó đã nói với cô, mười sáu người còn lại không ngoại lệ tất cả đều là dị năng giả.
"Có thể, trong bãi đỗ xe dưới lầu này có rất nhiều xe có thể lái, tôi sẽ cung cấp thêm một ít đồ ăn cho các người dùng trên đường." Lý Ngôn Hề nói.
"Nhạc Nhạc, không cần đi xem, mình cảm thấy mọi người đều đã chất..."
Hàn Cầm Tâm có quan hệ không tồi với Mã Nhạc Nhạc khuyên nhủ, chỉ cần nhìn tình huống gần tòa nhà dân cư này là biết, hoặc là nhà sụp đổ, hoặc là tang thi, căn bản không có người sống tồn tại, đây còn là vùng ngoại ô trong huyện, chứ đừng nói đến những nơi khác.
"Nhưng mình rất nhớ gia đình, mình có thể sống đến bây giờ chính là muốn gặp lại bọn họ một lần."
Mã Nhạc Nhạc là một nam sinh, thế nhưng lại trực tiếp khóc lên.
"Không có người sống trong huyện." Phục Đình Du nói.
Nhưng Mã Nhạc Nhạc có vẻ cũng không tin, hoặc là nói hắn cố ý không muốn tin tưởng.
“Nhạc Nhạc, tôi cùng cậu đi xem.”
Tạ Văn vỗ vỗ bả vai Mã Nhạc Nhạc, tỏ vẻ an ủi.
"Thật sao A Văn? Cảm ơn bạn."
Mã Nhạc Nhạc rất cao hứng, hắn muốn đi tìm người nhà, nhưng cũng không dám một mình đi, càng không nghĩ tới Tạ Văn sẽ nguyện ý bồi mình đi mạo hiểm.
Hạ Quý Đồng đồng thời kéo Triệu Tử Dân đang muốn khuyên can: "Nhạc Nhạc tuy rằng là người rất dễ nói chuyện, nhưng một khi hắn quyết định chuyện gì, người bên ngoài khuyên cũng không có tác dụng."
Hơn nữa, chỉ có mình mới có thể chịu trách nhiệm về sự lựa chọn của chính mình. ... Lý Ngôn Hề quả nhiên không nuốt lời, khi ba người Phùng Nguyên Thanh quyết định rời khỏi nơi này, cô trực tiếp đưa ra một thùng bánh mì cùng với mì gói bánh quy và các loại thức ăn khác, thậm chí còn đổ đầy xăng vào xe ba người.
"Xung quanh huyện Nam Quan các người đừng nên đi, nơi đó tang thi rất nhiều." Chu Phong cũng muốn nhắc nhở.
"Cảm ơn anh”"
Tạ Văn gật gật đầu, lại nhìn người đứng bên ngoài, mới đi vào trong xe.
"Thật sự luyến tiếc bọn họ."
Lưu Họa nhớ lại những ngày cùng mọi người cùng nhau ăn giấy, tuy rằng hôm qua mới chạy ra, nhưng giống như đã qua một đời.
"Được rồi, tiến hành kế hoạch tiếp theo của chúng ta đi!"
Phục Anh duai thắt lưng, ngoại trừ thanh lý sạch sẽ tang thi trong trường học và xung quanh ra, bọn họ còn có một kế hoạch muốn làm thí nghiệm trước.
"Mỹ nữ soái ca, chúng tôi cũng có thể giết tang thi."
Ứng Quân nói, bọn họ vừa mới ăn một bữa sáng thịnh soạn, cảm giác bụng được lấp đầy thật sự là trước nay chưa từng có, cho nên hắn đối với những người cứu mình ra càng thêm cảm kích.
"Không gấp gáp, đợi lát nữa chúng ta có thể phải chia nhau tiến hành." Lý Ngôn Hề nói.
Cửa hàng vật liệu của cô cuối cùng đã có ích...
Phía sau đại học Thanh Linh có một mảnh núi, nói là núi, kỳ thật chỉ là mấy sườn đất không cao mà thôi, đây cũng là nơi Lý Ngôn Hề và Phục Đình Du phát hiện lúc trước.
Sau khi xác định được công việc của mình, Lý Ngôn He, Phục Anh, Cố Dao, Chu Phong và Phục Đình Du một mình đến nơi này.
"Ngôn Hề, tinh thạch có đủ không?" Phục Anh hỏi.
"Tối hôm qua đã tính, có thể mua bốn cái trước, tinh thạch còn lại có tác dụng khác." Lý Ngôn Hề trả lời.
"Cảm giác chúng ta vẫn luôn nghèo khổ..." Cố Dao than thở nói.
"Là quá nhiều chỗ phải dùng tiền, trong hai cửa hàng kia của Ngôn Hề có quá nhiều thứ hữu dụng."
Chu Phong giải thích, không phải bọn họ nghèo, mà là bọn họ tiêu hết tiền nha.
"Người máy xây dựng, không biết có tác dụng hay không, hay là mua một cái thử trước."
Phục Đình Du nhìn Lý Ngôn Hề mở cửa hàng vật liệu trong ba lô ra.