Chương 238: Toàn bộ deu muốn
Chương 238: Toàn bộ deu muốnChương 238: Toàn bộ deu muốn
"Đúng vậy, không chỉ chúng ta không biết kiểu dị năng này."
Hoàng Tốn lúc trước tưởng rằng bọn họ đã ở dưới đất lâu như vậy, kiến thức ít, nhưng hiện tại xem ra dị năng của cô gái trẻ kia đích thật là chưa từng thấy qua, ít nhất chắc là loại dị năng khan hiếm gì đó.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Cô cất mấy cái ván đó đi đâu?"
Tiết Đại Giang vây quanh Lý Ngôn Hề nhìn hai vòng, cũng không phát hiện tung tích gì trên người cô.
"Chị gái tiên nữ biến pháp thuật!"
Bé trai phía sau Tiết Đại Giang cao hứng chỉ vào Lý Ngôn Hề mà nhảy nhót.
"Ta chỉ thích nhìn thấy bộ dáng con người không có kiến thức, Ngôn Hề nhanh chóng chấn nát đôi mắt nhỏ của bọn họ-"
Tiểu Vũ Gia đứng ở trên vai Lý Ngôn He vẫy cánh líu ríu kêu lên, mỗi lần cùng Ngôn He đi ra đều có thể gặp được chuyện vui vẻ.
"Là dị năng của tôi, tôi có thể đem đồ đạc thu vào lại lấy ra, cho nên xin hỏi, tôi có thể lấy hết tất cả tấm năng lượng nơi này không?"
Lý Ngôn Hề chỉ vào nhà kho chứa đầy tấm pin mặt trời hỏi.
Tiết Đại Giang lần này không dám làm chủ lung tung, hắn lại nhìn vê phía Phùng Định, quả nhiên Phùng Định cũng là một bộ khó xử.
"Chúng tôi tuy rằng không biết còn có thể ở lại đây bao lâu, nhưng cũng đều dựa vào những thứ này mới có điện dùng, nếu những tấm bên ngoài kia bị hỏng hoặc không đủ dùng, chúng tôi cũng sẽ dùng đến tấm pin ở nơi này."
Phùng Định giải thích nguyên nhân hắn khó xử, nếu lấy toàn bộ đi, bọn họ ai cũng không làm chủ được.
"Hiểu rồi, cho nên chúng tôi nghĩ ra hai biện pháp, có thể cùng tất cả các người nói chuyện một chút không.
Lý Ngôn Hề nhìn ra được, nơi này cũng không có nhân vật lãnh đạo hay là người phụ trách, dân làng đều tự phát sinh sống cùng một chỗ, nơi này còn chưa hình thành bất kỳ hình thức tổ chức nào.
Phùng Định do dự một chút, vẫn mang theo đoàn người đi đến đại sảnh của khu công nghiệp.
Đại sảnh vốn rộng lớn thoạt nhìn đã bị dân làng cải tạo rất có khí tức sinh hoạt, trên tường còn treo một ít tỏi cùng lõi ngô phơi khô.
"Những lõi ngô này nếu để ở trước kia, chúng tôi sẽ dùng nồi để nấu, hiện tại đều nghiền thành bột để ăn"
Tiết Đại Giang thấy Lý Ngôn Hề nhìn vách tường bên kia, vì thế giải thích.
Mà Phùng Định sau khi giới thiệu đoàn người Lý Ngôn He cho thôn dân còn lại, quả nhiên có người tỏ vẻ không đồng ý.
"Lấy mấy khối thì được, nào có chuyện lấy sạch toàn bộ a?"
"Người trẻ tuổi, bên ngoài quá nguy hiểm, các người mang đi ra ngoài cũng lãng phí, còn không bằng mang đồ ăn đến nơi này, cùng bà con kiên trì được bao lâu thì được!"
"Ai, lấy đi, cứ lấy đi đi, cũng chỉ là một ít tấm pin không thể ăn, chúng ta giữ lại cũng không có tác dụng gì!"
"Đúng vậy, mấu chốt là thứ kia không thể giết tang thi, lại không thể cứu mạng người."
Dân làng nghị luận sôi nổi, mỗi người đều có ý kiến riêng.
"Cảm ơn các vị hiểu cho, đầu tiên tôi muốn nói cho mọi người biết, vì sao chúng tôi phải từ huyện Thanh Linh tới thu những tấm pin mặt trời này, là bởi vì chúng tôi đang xây dựng một doanh trại quy mô lớn ở huyện Thanh Linh."
Lý Ngôn Hề đi tới giữa đại sảnh, nói với những người đó.
Doanh trại?
Lần này dân làng lại nghị luận, doanh trại là cái gì? Đó có phải là một trại được dựng lên bởi một nhóm lầu?
Lạc Thời Vũ cười cười, sau đó lấy ra một bản vẽ mở ra trước mặt mọi người.
Đó chỉ là một bản thảo doanh trại do Lâm Hải vẽ, mặc dù là bản thảo bút chì màu đen trắng, nhưng cũng làm cho cảnh tượng nhất thời an tĩnh lại.
Đó là một tòa doanh trại như thế nào ah, tường thành cao vút như pháo đài không thể phá hủy, bao một tòa thành chỉnh tê lại phôn hoa ở trung tâm.
Nhìn kỹ thành thị bên trong mà nói, không chỉ có chỗ ở, còn có bệnh viện, căng tin, kho hàng cùng với trường học, thậm chí cửa hàng vân vân, mà chung quanh doanh trại cũng có các loại cạm bay và từng lớp tường phòng ngự, toàn bộ bản vẽ hiện ra trước mắt phảng phất như làm cho người ta đặt mình trong đó.
"Doanh trại các người, hiện tại đã xây xong chưa?" Một người phụ nữ lớn tuổi nhìn vào bản vẽ và hỏi.
"Vẫn chưa dì ạ, bây giờ mới bắt đầu, nhưng tang thi trong đại học Thanh Linh đã bị chúng tôi giết sạch hết rồi" Phục Anh trả lời.
"Vậy mọi người có bác sĩ ở đó không? Cháu trai tôi bị bệnh đã nhiều ngày, phải làm gì đây!"
Người phụ nữ vẻ mặt lo lắng, người nhà cô ấy đều đã chết, chỉ còn duy nhất một đứa cháu trai năm tuổi ở lại, không biết có phải bị kinh hách hay không, lúc đầu là sốt ho khan, hiện tại đã hôn mê.
"Di chúng tôi chính là bác sĩ, tuy rằng chưa từng khám nhi khoa, nhưng dì có thể để cháu khám”"
Lê Hiểu Tình lôi kéo Đường Đức Vũ tiến lên nói.
"Bác sĩ?"
Mấy người Phùng Định nhất thời kinh hỉ, bọn họ nơi này hiện tại thiếu bác sĩ và thuốc men ah, trong thôn tuy rằng có một phòng khám nhỏ, nhưng bác sĩ bên trong đã sớm bị tang thi ăn, hơn nữa trong phòng khám kia cũng không có bao nhiêu thuốc men, ngoại trừ cháu trai nhà bà Triệu, còn có mấy đứa nhỏ lớn hơn cũng có triệu chứng giống nhau.
"Được được, ngay trên lầu, tôi sẽ dẫn cô đi xem."
Người phụ nữ mừng rỡ, dân làng đối với nghề bác sĩ này đều tương đối tôn kính, Lê Hiểu Tình và Đường Đức Vũ rất nhanh đã bị người vây quanh, Đường Đức Vũ muốn nói anh chỉ là chuyên gia chế thuốc, đối với ngành y học không có kinh nghiệm gì, nhưng nhìn dân làng nhiệt tình vẫn không nói ra khỏi miệng.
"Không sao, anh làm trợ lý là được."
Lê Hiểu Tình biết Đường Đức Vũ đang suy nghĩ cái gì, có một dị năng giả hệ thủy hiểu y thuật làm trợ thủ, cô ấy cảm thấy không có gì thuận tiện hơn thế. "Được rồi, chị Hiểu Tình"
Đường Đức Vũ ngoan ngoãn đi theo phía sau Lê Hiểu Tình, nhưng khi nhìn thấy những bệnh nhân nằm trên lầu vẫn hoảng sợ.
Trong phòng có mười mấy đứa nhỏ choai choai, nhỏ thì bốn năm tuổi, lớn thì mười lăm mười sáu tuổi, hơn nữa trên mặt bọn chúng đều mọc đầy phát ban đỏ.
"Đi mở cửa sổ ra, toàn bộ"
Lê Hiểu Tình vừa tiến vào đã nói với Đường Đức Vũ.
"Được được!"
Đường Đức Vũ cũng ý thức được cái gì, vội vàng chạy tới mấy cửa sổ.
"Bác sĩ, mở cửa sổ chúng tôi sợ đứa nhỏ lại bị gió thổi, hơn nữa bên ngoài không an toàn đúng chứ?" Một dân làng lo lắng nói.
"Bọn chúng rõ ràng là bị triệu chứng nhiễm trùng, mấy người không nên để tất cả bọn chúng lại gần nhau, đứa nhỏ vốn có khả năng miễn dịch thấp, hơn nữa hoàn cảnh kín đáo, rất dễ dẫn đến lây nhiễm chéo."
Lê Hiểu Tình vừa kiểm tra vừa nói, không có dụng cụ kiểm tra, cô chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để bốc thuốc, dùng dị năng chữa trị đối với loại bệnh miễn dịch toàn thân này không có hiệu quả.
"Vậy phải làm sao bây giờ, sao lại bị nhiễm bệnh vậy? Chúng tôi cũng không có thuốc!" Mấy thôn dân sốt ruột nói.
"Chúng tôi chỉ có thuốc tương tự, điều kiện có hạn, tôi không thể cam đoan cái gì."
Lê Hiểu Tình vừa nói vừa ý bảo Đường Đức Vũ đi xuống hỗ trợ lấy hòm thuốc tới đây.
"Chỉ cân có thể cứu là được, chúng tôi hiểu, cầu xin các người giúp đỡ đi!"
Mấy thôn dân mắt thấy sắp quỳ xuống, Lê Hiểu Tình đúng lúc tiến lên đỡ lấy bọn họ.
Bởi vì trị liệu cần có thời gian, mấy người Lý Ngôn Hề cũng cùng những người còn lại tán gẫu, thấy tất cả mọi người đều có hứng thú với doanh trại, Lạc Thời Vũ dứt khoát trực tiếp mời bọn họ.
"Chúng tôi muốn đi, nhưng không dám di ra ngoài ah! Lần trước chỉ muốn đến thị trấn tìm chút đồ ăn, đã chết vài người!" Một người đàn ông nói.