Mạt Thế Nữ Xứng Nàng Không Nghị Bạo Hồng (Dịch Full)

Chương 238 - Chuong 239: Chieu Binh Mai Ngua

Chuong 239: Chieu binh mai ngua Chuong 239: Chieu binh mai nguaChuong 239: Chieu binh mai ngua

"Nếu mọi người tin tưởng chúng tôi, chúng tôi có thể bảo vệ các người đi qua, xe cộ, thức ăn chúng tôi đều có thể cung cấp." Phục Anh nói.

"Các vị hương thân, bốn người chúng tôi cũng sẽ đi nơi đó, những người trẻ tuổi này nói không sai, hơn nữa bọn họ giết tang thi rất lưu loát nha."

Hoàng Tốn thấy dân làng giằng co bất định, cũng hỗ trợ tuyên truyền.

Nhưng dân làng bày tỏ sự hoài nghi sâu sắc, ngay cả xe hơi và thực phẩm cũng cung cấp cho họ? Làm gì có chuyện tốt như vậy?

"Mọi người đừng hiểu lầm, xây dựng doanh trại mới nhất định cần nhân thủ, chúng tôi hy vọng mọi người có thể đi qua, cũng bởi vì muốn các người hỗ trợ, đương nhiên ăn ở chúng tôi đều sẽ cung cấp." Lạc Thời Vũ giải thích.

"Nơi đó thật sự an toàn?”

Tiết Đại Giang nhìn đứa nhỏ nhà mình còn có vợ, nghi hoặc hỏi, hắn cũng muốn tìm cho người thân còn lại của mình một hoàn cảnh an toàn ổn định.

"Ít nhất an toàn hơn nơi này."

Lý Ngôn Hề đã có thể cảm nhận được, từ phương hướng cửa thôn lại có hơn mười con tang thi bắt đầu di chuyển về phía này, lại nhớ tới lúc bọn họ nhìn thấy thi thể tang thi ở ven đường và phụ cận cửa xưởng, nhìn ra nơi này cũng không an toàn như bề ngoài.

"Các người thật sự bao ăn sao?”

Vợ Tiết Đại Giang, Trân Mai hỏi, bọn họ trước mắt tuy rằng còn có thể miễn cưỡng ăn cơm, nhưng lương thực dự trữ cũng chỉ có thể chống đỡ một tháng mà thôi, một tháng trôi qua, có thể ngay cả đứa nhỏ cũng phải đói bụng theo.

"Bao ăn nha, một ngày ba bữa."

Lý Ngôn Hề vẫy vẫy tay với cậu bé phía sau Tiết Đại Giang, sau đó giống như làm ảo thuật lấy ra một gói bánh quy sô cô la đưa cho cậu bé.

Đôi mắt của cậu bé sáng lên.

"Cám ơn ba cháu vừa rồi dẫn đường cho chúng tôi, cho cháu."

Tiết Đại Giang muốn ngăn cản đứa nhỏ lấy đồ của người khác, nhưng Lý Ngôn Hề lại không có ý định thu hồi lại, thấy nước miếng của Tiết Vĩnh Nhạc cũng đã chảy ra, Tiết Đại Giang và Trân Mai thiếu chút nữa bị tức cười.

"Cô gái, mấy người chúng tôi thương lượng trước, cô xem có được không?" Phùng Định hỏi.

"Đương nhiên có thể, nếu như các người không đi theo, chúng tôi còn nguyện ý dùng vật tư trao đổi tấm pin mặt trời, tôi sẽ lưu lại đồ ăn tương ứng ở chỗ này, quyền quyết định nằm trong tay các người."

Lý Ngôn Hề trả lời, cô muốn người, nhưng không muốn lừa gạt người khác, tương lai của doanh trại là tốt hay xấu cô cũng không thể cam đoan cái gì, dù sao đây cũng là một thế giới nói thay đổi sẽ thay đổi ah...

Lê Hiểu Tình sau khi lấy được thuốc, rất nhanh đã bắt đầu trị liệu cho hơn mười người trong phòng, mà trên người hai ba đứa nhỏ còn lưu lại vết thương có máu, cũng khôi phục dưới dị năng hệ chữa trị của cô ấy.

"Đây là?! Tại sao vết thương của đứa nhỏ phục hồi nhanh như vậy?!" Bà Triệu kinh ngạc vui mừng hỏi.

"Các người không biết dị năng giả hệ trị liệu sao?"

Đường Đức Vũ hỏi, nhưng từ phản ứng của những người này cũng có thể nhìn ra được, bọn họ đích xác không biết.

Có lẽ gió thổi vào ngoài cửa sổ làm cho người sinh bệnh mê man cảm thấy mát mẻ một chút, có lẽ là thuốc mà Đường Đức Vũ cầm lên có tác dụng, chỉ hơn nửa giờ sau đã có ba cậu bé mười mấy tuổi tỉnh táo lại.

"Thiên Học! Thiên Học nhà tôi đã tỉnh rồi!"

Một người phụ nữ kích động sờ sờ đầu đứa nhỏ tên là Lâm Thiên Học, phát hiện sốt quả nhiên đã lui xuống.

Trong phòng truyền đến tiếng kinh hô rất nhanh khiến cho người khác chú ý, tất cả mọi người thật không ngờ trong thời gian ngắn như vậy Lê Hiểu Tình trị liệu đã có hiệu quả.

"Tôi cảm thấy chúng ta đi theo sẽ tốt hơn, nếu không sinh bệnh chính là chờ chết." Tiết Đại Giang nói.

"Nếu như tất cả mọi người nguyện ý, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, dù sao lương thực dư thừa của chúng ta cũng chỉ còn lại một chút." Phùng Định cũng quyết định nói.

Vừa nhắc tới thức ăn dự trữ, mấy người không muốn ra ngoài mạo hiểm cũng nhất thời im lặng, tuy rằng hiện tại một ngày hai bữa có thể làm cho mọi người tạm thời không đói bụng, nhưng lương thực tiêu hao của hơn trăm người cũng rất lớn, bọn họ thậm chí không dám nhắc tới sau này.

"Huyện Thanh Linh không xa, nếu sau này nếu mọi thứ khôi phục, chúng ta vẫn có thể trở về nhal" Bà Triệu hiện tại cũng cực lực tán thành đi theo bọn Lý Ngôn He.

Có ăn có ở có bác sĩ, ngay cả đứa nhỏ cũng có tương lai, huống hồ bọn họ còn nghe Phùng Định và Tiết Đại Giang nói cô gái trẻ kia có dị năng cất đồ, mọi người càng tin tưởng chuyện bọn họ muốn xây doanh trại.

Mà khi đoàn người Lý Ngôn Hề biết được tất cả mọi người nguyện ý đi theo bọn họ, đều cảm thấy rất bất ngờ.

"Cảm ơn mọi người nguyện ý tin tưởng chúng tôi, tôi nghĩ doanh trại huyện Thanh Linh nhất định sẽ không làm mọi người thất vọng." Lý Ngôn Ha nói.

Phùng Định nội tâm cười khổ, không phải bọn họ dám tùy tiện tin tưởng người khác, mà là đã nhìn thấy ngõ cụt trước mặt mình ...

"Ngôn Hà, tôi vừa mới thấy Hiểu Tình bên kia còn cần chút thời gian, không bằng sáng sớm ngày mai chúng ta lại xuất phát đi."

Lạc Thời Vũ đi tới nói, hiện tại đã gần đến buổi chiều, bọn họ còn định trên đường trở về sẽ đi quanh huyện Đại Phân một vòng nhìn một chút, chi bằng sáng sớm hôm sau lại đi.

"Cũng tốt, có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này để cho tất cả mọi người chuẩn bị." Lý Ngôn Hề nói.

Hết thảy chấm dứt, mọi người lúc này mới cảm thấy bụng cực kỳ đói, Cao Viễn ngượng ngùng sờ sờ bụng mình đói ùng ục, thấp giọng hỏi: "Ngôn Hề, chúng ta cũng không thể ăn đồ của bà con chứ?"

"Vậy bà con đại khái sẽ cảm thấy chúng ta đều là lừa đảo rồi."

Lý Ngôn Hề cười nói, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cửa hàng ẩm thực tạm thời không thể dùng được, cô vốn định cùng mọi người ăn bánh bao.

Đồ trong ba lô của cô chỉ chiếm hơn ba trăm ô, hơn nữa đều lấy thùng đựng làm đơn vị, vì thế Lý Ngôn Hề trực tiếp mang ra hai thùng đồ nấu ăn với khẩu vị khác nhau cùng một bịch gạo, để Phục Đình Du đưa cho mấy người Phùng Định.

"Đây là... ?"

Phùng Định chỉ cảm thấy trong thùng nặng trịch, thoạt nhìn giống như là đồ để ăn.

Thẳng đến khi bọn họ nhìn Lý Tinh Hải không đến năm phút đã dùng túi nấu ăn kia làm ra một phần cơm có mùi thơm xông vào mũi, mới hiểu được đây là cái gì.

"Cá thơm thịt băm, khoai tây cần tây hầm thịt ba chỉ?"

Tiết Đại Giang chỉ đọc chữ trên bao bì đã bắt đầu tiết ra nước miếng, bọn họ đã ăn cháo rất nhiều ngày.

"Chú Huỳnh, cũng làm phần của các chú, cùng nhau ăn đi."

Cố Dao mở lò vi sóng lên hô, trong khu công nghiệp tụ năng có điện, cho nên hâm đồ rất thuận tiện, cơm cũng là trước kia bọn họ nấu rất nhiều phần đặt trong ba lô Ngôn Hề bảo quản tươi mới, nhưng cô ấy vẫn làm bộ hơi hâm nóng một chút.

"Được rồi, cảm ơn các người."

Bốn người Hoàng Tốn cũng đã lâu không ăn cơm, chỉ cần nhìn cơm trắng đã cảm thấy cực kỳ thèm ăn.

Trong đại sảnh có không ít thôn dân cũng đều vây quanh, vừa ăn cơm vừa hỏi tình huống doanh trại của bọn họ, sau khi biết được bọn họ đi qua mỗi người đều có thể có công việc, cho dù là người vừa mới lúc đầu có chút phản đối cũng bắt đầu kỳ vọng.

Sáng sớm hôm sau, Lê Hiểu Tình duai thắt lưng từ trong phòng đi ra, thì nhìn thấy một đám người vây quanh trước mặt mình.

"Thật sự là cám ơn cô Lê tiểu thư, mấy đứa trẻ thôn chúng tôi đều đã khỏi bệnh!" Bà Triệu kích động nói.

"Khách khí rồi."

Lê Hiểu Tình cười nói, mặc dù là loại công việc không có phí khám chữa bệnh, nhưng cô ấy lại cảm thấy so với công việc trước kia còn thoải mái hơn một chút.
Bình Luận (0)
Comment