Chuong 259: Doanh trai rai don
Chuong 259: Doanh trai rai donChuong 259: Doanh trai rai don
Trên một tòa nhà cao tâng cũ nát, tám người cả trai lẫn gái ngồi vây quanh một đống lửa đun nước nấu mì cho bữa ăn.
Gần đó, một đống lon sắt nắp hộp nằm rải rác trên mặt đất, hai chai tương ớt đã bị mở nắp đặt trên thêm đá, trong bình chỉ còn lại nửa bình.
Mấy người ngồi đối diện nhau mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm sợi mì màu trắng trong nồi. Sợi mì đung đưa trong nước giống như tay áo thật dài của tiên nữ...
"Con mẹ nó, chúng ta ăn thứ này bao nhiêu bữa rồi? Mặt ông đây đã đau hơn một tuần rồi."
Trên mặt Vạn Sự Hưng nổi đầy mụn nhọt, cực kỳ bất mãn.
Ăn mỳ trộn ớt cay một thời gian dài, cộng thêm trời hanh vật khô, bây giờ hắn nhìn cái gì cũng cảm thấy phát cáu.
"Còn hai gói mì, chỉ đủ cho chúng ta ăn ngày mai nữa thôi."
Trần Thiên Duệ mở cái bao lô ở góc tường ra, kiểm tra rồi một lần rồi nói.
"A - muốn ăn sủi cảo mẹ tôi gói quái"
Kha Huỳnh trực tiếp nằm trên mặt đất, dùng năm ngón tay bịt hai mắt lại, sau khe hở ngón tay là ánh nắng gay gắt khiến người ta chói mắt.
Ngày xưa cô sợ nhất là phơi nắng, lần nào ra ngoài cũng sẽ bôi một lớp kem chống nắng thật dày, mà bây giờ cô chẳng thèm quan tâm nữa.
Dù sao cô cũng không biết bản thân có ngày mai hay không.
Bang bangl
Tiếng đập cửa chống trộm vang lên, bọn họ cảnh giác nhìn ve phía cạnh cửa.
Mặc dù bọn họ đã trốn đến tận tâng 40 rồi nhưng vẫn sẽ có tang thi lần theo mùi hương mà mò tới.
"Ăn bữa cơm cũng không yên, ho
Trình Hòa nhổ cái que gỗ trong miệng ra, đứng dậy dán vào cửa nhìn qua lỗ nhìn trộm ra bên ngoài.
"Tôi thấy có năm con, chuẩn bị đi-"
Trình Hòa nói.
Phó Cảnh Minh bất đắc dĩ, đành phải phất tay dập tắt ngọn lửa nấu mì sợi. Bọn họ can chưa muốn làm ra loại chuyện phiền toái như hỏa hoạn.
Loảng xoảng -
Trân Thiên Duệ vừa dùng dị năng hệ kim mở khóa cửa ra, tang thi ngoài cửa lập tức lao vào.
Rống rống!
Trương Học Thâm tránh ở cửa, hắn cầm con dao bổ phay chẳng nói chẳng rằng bổ thẳng vào đầu con tang thil
Con dao nâng lên hạ xuống, cái đầu của con tang thi xấu xí lăn lốc lốc.
"Làm tốt lắm!"
Thấy Trương Học Thâm nhoáng cái đã giải quyết xong một con, Vạn Sự Hưng cũng bật ngón tay cái lên.
Tuy Trương Học Thâm không phải dị năng giả, nhưng trình độ võ thuật của hắn luôn đóng một vai trò rất lớn. |
Trái lại dị năng giả Âu Nhạc lại đang bị một con tang thi truy đuổi, chạy tán loạn.
"Đừng ăn tôi- Tôi gây lắm ăn không ngon đâu!"
u Nhạc trốn tới bên cửa sổ, ôm chặt lấy bản thân.
Mắt thấy con tang thi sắp đánh tới, Âu Nhạc sợ tới mức bệt xuống đất. Đúng lúc đó, cánh cửa sổ tựa như đứt gấy, con tang thi lao thẳng vào cửa sổ bởi vì dùng sức quá mạnh nên đã làm nó bị rơi ral
Kha Huỳnh lắc lắc đầu: "Vận khí cứt chó của Âu Nhạc đúng là thần."
"Kha Huỳnh, đừng có đứng đấy nữa, mau tới hỗ trợ tôi!"
Trương Học Thâm bị một con tang thi ép tới ven tường, Kiều Giai Nghiên cuống quýt hô, bây giờ chỉ có Kha Huỳnh đứng gần bọn họ nhất.
"Tới đây!"
Kha Huỳnh kích hoạt dị năng hệ mộc, từng phiến lá cây xuất hiện giữa không trung, đột nhiên bắn nhanh về phía con tang thi Trương Học Thâm đang chống đỡ.
Lá cây chui vào khoang miệng, mũi, tai thậm chí cả trong hốc mắt trống rỗng của con tang thi. Dần dà, hành động của con tang thi bắt đầu trở nên chậm chạp, ngay cả tiếng kêu cũng yếu đi.
Trương Học Thâm căn chuẩn thời cơ, một chân đá văng con tang thi, dùng dao bổ dưa hấu chặt bỏ đầu nó.
Chỉ là bên trong đầu nó đã bị độc tính của lá cây ăn mòn thành một cái vỏ rỗng. Ngoại trừ một viên tinh thạch sáng loáng ra thì bên trong chỉ còn máu đen và nước mủ...
"Cảm ơn."
Trương Học Thâm nói.
"Không có gì, nên làm mà."
Kha Huỳnh cười. Trương Học Thâm không biết đã cứu cô bao nhiêu lần rồi.
Mà hai con tang thi còn lại cũng bị mấy người giải quyết rớt.
"Kiều Kiều cô không sao chứ?"
Kha Huỳnh hỏi Kiều Giai Nghiên.
“Tôi không sao, tôi vô dụng quá.'
Kiều Giai Nghiên nhìn nước vung vãi trên mặt đất.
"Ôi Kiều Kiều, không phải chúng ta vô dụng, mà là dị năng của chúng ta vô dụng. Làm sao chúng ta giết tang thi bằng nước được, chúng ta cũng đâu thể nào dìm tang thi chết đuối đúng không?"
Âu Nhạc an ủi nói.
Hắn thấy dị năng hệ thủy gì đó, căn bản không có tính công kích.
"Cuộc sống này thật nhàm chán, giết mãi mà không hết tang thi."
Vạn Sự Hưng lấy tương ớt trộn mì sợi, cái mùi vị này hắn đã liên tục ăn hơn mười ngày rồi.
"Đó là cái gì?"
Trân Thiên Duệ chỉ vào một chấm đen nhỏ trên bầu trời, hỏi.
Những người đã từng sống "Cuộc sống ban đầu" lúc nhìn thấy cái máy bay không người lái kia có chút không thể tin vào hai mắt mình.
"Là máy bay không người lái?" Van Sự Hưng lập tức đứng bật dậy, bưng bát chạy tới cửa sổ.
Thời buổi này còn có người có tâm trạng chơi máy bay không người lái à?
"Ôi trời ơi, có người ở thả vật tư xuống à?"
Âu Nhạc nhìn những cái bóng rơi xuống từ máy bay không người lái, hỏi.
"Không phải vật tư, là giấy."
Phó Cảnh Minh trả lời.
Máy bay không người lái tựa hồ có cảm ứng, bay về phía đám người đang nghi ngờ đứng bên cửa sổ, hết tờ này đến tờ khác được rải xuống.
Vạn Sự Hưng thử dùng dị năng hệ phong hút lấy mấy giờ giấy đang bay giữa không trung.
"Kha kha, may mà vẫn hút được một ít giấy."
Vạn Sự Hưng đưa bát cơm cho Âu Nhạc đứng bên cạnh, sau đó đọc tờ giấy kia với mọi người.
Tờ giấy được in ấn màu sắc rực rỡ, phía trên là sơ đồ cấu tạo hoàn chỉnh của một thành phố. Đó là thành phố có một vòng tường vây cao bao quanh các tòa nhà, các kiến trúc bên trong ngay ngắn trật tự, có ký túc xá, có căn tin, có bệnh viện...
Lại nhìn về phía chính giữa cửa thành, viết năm chữ lớn: Doanh địa thành phố Thanh.
Lướt xuống phần tóm tắt phía dưới lại càng thêm đơn giản:
Như trong bản đồ, chúng tôi đã xây dựng doanh trại ở đại học Thanh Linh, hoan nghênh những người sống sót gia nhập.
Xuống dưới nữa là một cái bản đồ kỹ càng chỉ tiết.
"Giới thiệu thật ngắn gọn..."
Kiều Giai Nghiên nói.
"Đây là vì muốn tiết kiệm mực nước sao?"
Âu Nhạc nói đùa, bọn họ muốn đọc thêm phần giới thiệu mài
"Có nghĩa là đại học Thanh Linh bị đổi thành một cái doanh trại rôi à? Hình như cái sơ đồ vẽ cường điệu quá rồi? Ai mà có thể xây được bức tường ao như thế vào thời điểm này cơ chứ? Còn có căn tin và bệnh viện gì đó."
Vạn Sự Hưng chỉ vào tờ giấy tỏ vẻ không tin nói.
"Cũng đúng, dù sao thì hình ảnh quảng cáo và sản phẩm thực tế cũng không giống nhau. Đây là rất chiêu trò mà các doanh nghiệp thường xuyên áp dụng."
Kha Huỳnh nghe xong có chút thất vọng. Vừa nhìn thấy hình ảnh kia cô đã cảm thấy rất phấn khích, nhưng nghe mọi người phân tích, cô cùng dần trở nên không tin tưởng.
"Mặc kệ có thật hay không, tôi cảm thấy ít nhất nơi đó cũng an toàn, hơn nữa..."
Trân Thiên Duệ nhìn máy bay không người lái trên bầu trời, có thể sử dụng đến đồ tiên tiến như máy bay không người lái, chắc chắn không đến mức bị ép ăn mì luộc giống như bọn họ, đúng không?...
Hai ngày sau, lúc một nhóm tám người chen chúc trên một chiếc xe tải loại nhỏ bị đâm đến biến dạng tới gần đại học Thanh Linh, mặt mày tràn đầy kinh ngạc.
"Đúng là hàng thật không giống với quảng cáo, nhưng cái này còn thích hơn cả quảng cáo!"
Vạn Sự Hưng mặt mày đỏ bừng vì phấn khích.
Bức tường vây thoạt nhìn đã hoàn thành được hai phần ba và vẫn đang được nâng cao thêm. Xung quanh bức tường đặt một ít máy móc xây dựng màu cam, tự động xếp từng viên từng viên gạch... Dòng chữ doanh trại thành phố Thanh to lớn màu vàng kim được khảm trên hai bên cổng thành khổng lồ, trông giống hết như mấy bức ảnh tuyên truyền bảy phần.