Chương 276: Sự uy áp của thần thú
Chương 276: Sự uy áp của thần thúChương 276: Sự uy áp của thần thú
Lý Ngôn Hề không chuẩn bị bất kỳ bài phát biểu nào cho đại hội doanh trại, cho nên trong lúc phát biểu, cô đều nhìn chính diện vào người dưới đài và nghiêm túc trình bày.
"Tôi cho phép mọi người đặt câu hỏi về tôi và doanh trại này, nhưng không cho phép bất cứ ai ăn cắp gian lận trong doanh trại và thực hiện hành vi gây mất trật tự của doanh trại. Trong doanh trại ngăn chặn các loại giao dịch bất bình đẳng và đối đãi bất bình đẳng, chỉ cần bản thân có sở trường, bất luận là nam nữ, đều có thể báo danh gia nhập các bộ phận của doanh trại..."
Bên ngoài màn hình, Cam Vũ mỉm cười nhìn Lý Ngôn Hề như vậy, không biết vì cái gì, cô ấy có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Lý Ngôn Hà, đồng thời cô ấy cũng vô cùng bội phục Lý Ngôn Hề đã đi tới bước này.
"Ban đầu cô ấy rõ ràng đã bốc một tay lá bài tệ nhất, không nghĩ tới người bị đổi ra đầu tiên lại là nam chính Quý Thành."
Cam Vũ giờ phút này đang ở trong phòng làm việc của Cam Tinh Châu, cô ấy cũng hiếm khi có thời gian lắng lặng ở chỗ này thảo luận tình tiết.
"Đúng vậy, cô ấy đích xác rất lợi hại, giống như một hạt giống nhỏ ẩn trong đất, yên lặng nảy mầm, hùng tráng, chờ đến lúc chú ý lại phát hiện, cô ấy không biết từ lúc nào đã phát triển thành một cây đại thụ chọc trời...
Cam Tinh Châu lúc nói chuyện theo thói quen làm thủ thế, tư như say mê trong đó.
"Lương Mộng Giai tới tìm anh?”
Cam Vũ đột nhiên hỏi.
"Là anh tìm cô ta, Tiểu Vũ không thích sao?"
Cam Tinh Châu bị cắt ngang lời nói, nhưng cũng không tức giận, ngược lại ôn nhu hỏi ngược lại.
Cam Vũ cười khẽ: "Cái gì mà thích hay không thích, có điều, loại nữ nhân sử dụng mánh khóe sau lưng này em thật sự rất chán ghét."
"Tiểu Vũ không thích, anh không liên lạc với cô ta nữa là được rồi, chỉ là đáng tiếc, anh còn tính toán mời cô ta tiến vào trong cốt truyện, người này rất thú vị nha, có lẽ có thể làm cho Diệu Nhã sau này càng giống người thật hơn một chút."
Cam Tinh Châu chờ mong nói.
"Anh, anh nghiêm túc sao? Anh có biết mình đang làm gì không?”
Cam Vũ nhíu mày.
Cam Tinh Châu là cha đẻ của khoa học kỹ thuật nước Thánh Ngọc, từ khi còn nhỏ anh ta đã phát minh ra rất nhiều sản phẩm có bằng sáng chế, hiện tại công nghệ rèm điện tử cùng với robot AI được sử dụng trong các lĩnh vực khác nhau cũng phần lớn do anh ta nghiên cứu và phát triển.
Chỉ là robot tuy rằng chức năng rất nhiều, nhưng dù sao cũng không phải là con người chân chính, công nghệ AI hiện tại có thể tạo ra một đoạn kinh nghiệm cuộc sống hoàn chỉnh cho não bộ người máy, nhưng robot như Diệu Nhã vẫn không thể sinh ra ý thức tự chủ của con người.
Cho nên Cam Tinh Châu mấy năm nay đã sinh ra ý nghĩ rót tình cảm con người vào não bộ của người máy, để cho "đứa con" của anh ta chân chính sống trên thế giới này.
Đặc quyền của anh rất lớn, kinh phí nghiên cứu của anh cũng nhiều đến thái quá, nhưng Cam Vũ biết, thế giới của anh rất nhỏ. "Tiểu Vữ?"
Cam Tinh Châu khó hiểu.
"Thế giới anh tạo ra đối với anh mà nói chỉ là một công cụ thu thập số liệu mà thôi, nhưng đối với bọn họ mà nói lại là một thế giới chân chính, ngay cả thế giới anh sáng tạo anh cũng không hiểu, lại luôn giống như một đứa trẻ thêm cái này cái kia vào bên trong, anh, anh thật sự rất ấu trĩ."
Cam Vũ nhìn người trong màn hình, bài phát biểu của Lý Ngôn Hề hiển nhiên đã chạm đến rất nhiều người, mọi người trong thính phòng biểu tình không giống nhau, có biểu tình vui mừng chờ mong, cũng có biểu tình cảm động rơi lệ...
Thế giới đó thật tàn nhẫn.
Mà những người đó đều nghiêm túc thật sự sống ở đó, giống như Lý Ngôn Hề luôn luôn cố gắng.
Cho nên sau khi nhìn thấy kế hoạch của Lương Mộng Giai thì cảm thấy vô cùng hoang đường, một người phụ nữ như vậy, thế nhưng cũng muốn đứng ở góc độ sáng thế chi phối cả đời người khác?
Cô ta dựa vào cái gì?!
Ánh mắt Cam Tinh Châu lóe lên nhìn bóng lưng Cam Vũ rời đi.
Tiểu Vũ nói anh ta ngây thơ?
"A... Bị Tiểu Vũ chán ghét rồi."
Cam Tinh Châu đột nhiên cảm thấy phiền lòng ý loạn. ...
Đại hội doanh trại thành phố Thanh kết thúc thành công, trưa hôm sau mọi người ở trong căng tin nhỏ ăn đùi gà, thảo luận nội dung hội nghị, đoàn người Lý Ngôn Hề đang ẩn nấp phía sau thảm thực vật tươi tốt, chờ đợi "con mồi" sa lưới.
"Ngôn HE Ngôn He, sắp tới nha."
Tiểu Vũ Gia cũng không tự chủ được giảm nhỏ tiếng kêu xuống rất nhiều.
Lý Ngôn Hề ra hiệu với mấy người Phục Đình Du bên cạnh, thấy mấy người đều hiểu, mới ở trong đầu cười nói với Tiểu Vũ Gia: 'Mày không cần cẩn thận như vậy, dù sao trong mắt những con gà rừng biến dị kia, mày cũng chỉ là một con chim nhỏ mà thôi."
Hôm nay bọn họ đến thôn Đại Vương Sơn tìm kiếm gia cầm và gia súc còn sống, thực vật trong nông trại đã có một phần nảy mầm, điều này làm cho tất cả mọi người hưng phấn, nếu như trong doanh trại còn có thể nuôi nhốt một ít động vật có thể ăn được, vậy thì càng tốt hơn.
Thôn Đại Vương Sơn trước tận thế lấy nghiệp vụ nuôi trông làm chủ, chỉ là lúc bọn họ một đường giết tang thi chạy tới nơi này, những trang trại này quả nhiên ngay cả một con gia cầm gia súc còn sống cũng không còn.
Cũng may Lý Ngôn Hề phát hiện, ở phụ cận trên núi Đại Vương Sơn còn có một ít phản ứng sinh mệnh, cho nên sau khi giết sạch tang thi và tang thi động vật dưới chân núi, bọn họ liền trốn ở nơi này, ngồi chờ con mồi rơi vào cạm bẫy.
Phục Anh cũng căng thẳng cắn môi, không dám để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Rì rào.
Có một cái gì đó giãm lên bụi cỏ truyền đến.
Ngay sau đó, ba con gà đồi có hình thể lớn hơn rất nhiều vừa đi tới.
"Đây đâu phải là gà rừng a, đây là đà điểu đúng không?"
Cao Viễn đã nhỏ giọng nói chuyện, nhưng vẫn kinh động đến ba con gà rừng kia. "Đừng thương tổn chúng nói"
Lý Ngôn He đè tay Phục Đình Du lại, lại nói với mấy người phía sau.
Hôm nay họ đến để bắt sống.
Phanhl
Ba con gà rừng định chạy trốn xung quanh, nhưng dường như có một cái gì đó xung quanh làm chúng bị mắc kẹt, vì vậy chúng sử dụng cái mỏ dài và sắc bén của chúng để va chạm xung quanh.
Chỉ là hoàn toàn vô ích.
Lúc này Lý Ngôn Hề mới thở phào nhẹ nhõm, nói: "Cao Viễn, thu lưới."
"Được rồi, thiếu chút nữa dọa chạy mấy con gà rừng biến dị này."
Cao Viễn sợ gà rừng biến dị chạy mất, vừa nói vừa thu hồi lưới dây leo khổng lồ đã được trải sẵn trên mặt đất, vây mấy con gà rừng khổng lồ kia ở bên trong.
"Cái này... Nông trại chúng ta thật sự có thể thuần hóa chúng nó sao?"
Phục Anh thấy con gà rừng kia còn đang gào hét va chạm, như muốn phá vỡ lưới dây leo, cô ấy không khỏi có chút lo lắng, như vậy cho dù nuôi cũng rất khó sinh sản chứ?
"Nếu không thì để cho Tiểu Vũ Gia thử xem?"
Lý Ngôn Hề thấy biểu tình hung ác nóng lòng muốn thử của Tiểu Vũ Gia, vì thế nói.
Ahl
"Mấy tên ngu xuẩn các ngươi ầm ï chết! Nếu đã bị bắt, thì phải có giác ngộ bị bắt chứ!"
Tiểu Vũ Gia "gào thét".
Một giây sau, mấy người ở đây đều ngạc nhiên nhìn về phía ba con gà rừng trong nháy mắt không phản kháng nữa, chúng nó không những không phản kháng nữa, ngược lại còn thành thành thật thật ngay cả cánh cũng thu lại.
"Được đó nha Tiểu Vũ Gia."
Lạc Thời Vũ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
"Ừm, quả nhiên là đồng loại, tương đối dễ giao tiếp "
Phục Đình Du cũng hài lòng gật đầu.
Tiểu Vũ Gia vừa mới đắc ý một lát nghe xong nhất thời tức giận vỗ cánh nhỏ của mình lên.
Cái gì gọi là đông loại? Đây rõ ràng chính là uy áp của thần thúi