Chương 316: Khởi hành
Chương 316: Khởi hànhChương 316: Khởi hành
Người qua đường lấy ra một tờ báo và chỉ vào bức ảnh trên và nói: 'Mấy người thua trận này chính là năm người đúng không?”
Sau khi năm người đọc xong hàng tiêu đề, nhất thời toàn bộ khuôn mặt đều biến thành màu cà tím.
Hà Tử Bình nghiến răng nghiến lợi, là người cầm máy ảnh kial
Chuyên mục mới ở trong doanh trại gây ra phản ứng không nhỏ, năm dị năng giả cấp ba rất nhanh đã trở thành sách giáo khoa phản diện trong dị năng giả, mà rất nhiều người bình thường biết giết tang thi cũng đều nhìn đến nước mắt lưng tròng.
Câu cuối cùng trong chuyên mục đó lại là một câu mà trưởng doanh trại Lý Ngôn Hề đưa cho mọi người:
Trên thế giới này không có kẻ yếu, bất luận kẻ nào cũng có đường đi trở nên cường đại, xin đừng buông tha phần kiêu ngạo trong lòng, bạn nhất định còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của bạn!
"Là trại trưởng, trại trưởng cô ấy đang khích lệ chúng tal
"Trại trưởng dụng tâm lương khổ al Thì ra cô ấy cũng không phân biệt đối xử người thường”
"Các anh em, chỉ cần rèn luyện nhiều hơn, người bình thường nhất định có thể trở nên lợi hại hơn dị năng giả."
"Bài giảng thể lực bắt đầu từ khi nào? Tôi cũng phải đi học tập!"
Trong số báo cáo hàng tuần của doanh trại lần này, ngoại trừ chuyên mục hấp dẫn này ra, chuyện thêm một trường học mới trong doanh trại cũng khiến không ít người chú ý.
Đó có vẻ là một quảng cáo trường học, đối với những người đủ điều kiện nhập học, lệ phí nhập học là miễn phí, miễn là tuổi phù hợp với yêu cầu.
Quảng cáo viết: Nếu bạn đi ra ngoài để giết tang thi, xin vui lòng yên tâm giao đứa trẻ cho trường doanh trại Thanh Thành, giáo viên ở đây có thể không mạnh mẽ, nhưng sẽ trở thành hậu thuẫn vững chắc nhất của bạn.
Nếu bạn có người thân mà tuổi tác phù hợp với yêu cầu, hãy yên tâm đến trường học doanh trại Thanh Thành để đăng ký, nơi này có thể trở thành ngôi nhà thứ hai của bạn ...
Quảng cáo này có hiệu lực lâu dài.
Những lời quảng cáo ấm áp không chỉ chạm đến sự mềm mại trong lòng không ít người, Lý Ngôn Hề cũng không biết, hành động này của mình vốn chỉ là muốn làm cho những đứa trẻ trong phim rời xa nỗi sợ hãi sau khi tỉnh lại mà thôi, nhưng cũng mang đến cho không ít người trong doanh trại sự an ủi trong tâm hồn.
Trước đại nạn, nhân loại không chỉ bại lộ ra nhân tính xấu xí, mọi người còn có thể cùng nhau trở nên mạnh mẽ, cùng nhau tương trợ lẫn nhaul
Cũng không phải tất cả cường giả đều lạnh lùng vô tình, chỉ cân đủ cường đại, cường giả cũng có thể trợ giúp kẻ yếu mà không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân!
"Ngôn Hề bài báo về doanh trại này làm rất tốt nha, tăng lên rất nhiêu hình tượng cho doanh trại."
Bên trong biệt thự, Lý Tinh Hải tay câm báo, đọc xong tất cả nội dung.
"Quan trọng nhất là, bên trong có thể thông báo cho mọi người rất nhiều thông tin chính thức, ví dụ như trường học, ví dụ như công sự sắp xây dựng bên ngoài tường vây."
Liễu Hạo Quảng cũng cảm thấy, tờ báo nho nhỏ này có tác dụng lớn. "Không biết bọn họ bây giờ đã đi đâu, có ra khỏi huyện thành hay không?"
Phục Anh còn đang cùng Lạc Thời Vũ nhét đồ Lý Ngôn Hề lưu lại trước khi đi vào trong tủ lạnh, mấy thứ này cũng đủ để bọn họ ăn hơn nửa tháng rồi.
"Làm việc tốt, mỗi ngày đều hướng lên trên."
Cao Viễn duỗi thắt lưng, các công việc trong doanh trại hiện tại đều do Chu Phong cùng bọn họ phụ trách, xe cộ và trường học trước mắt đều là hình thức ban đầu, chuyện bọn họ phải xử lý đúng là không phải nhiều bình thường a......
Trong một cánh đồng hoang vu ở rìa huyện Thanh Linh, hai dãy nhà gỗ mặt đối mặt được sắp xếp chỉnh te.
Trên nóc mỗi một căn nhà gỗ đều được lấp đầy với tấm pin mặt trời, dưới ánh mặt trời chói nóng, những tấm pin mặt trời kia hấp thu ánh sáng nóng rực, mà trong nhà gỗ lại mát mẻ vô cùng.
"Mọi người vất vả rồi, trước khi đi ra chúng tôi đã chuẩn bị xong bữa ăn mấy ngày nay, sau đó mọi người đến chỗ tôi nhận là được."
Nhân viên văn phòng của binh đoàn, Hạ Vân Phi đứng ở dưới lán che nắng ở giữa hai dãy nhà gỗ hô lên, anh ta cũng là một trong những nhân viên đi theo, trên đường có nội vụ của mọi người cùng các vấn đề liên quan đều cần anh ta tiến hành an bài.
"Chuẩn bị bữa ăn nhiều ngày như vậy, trời nóng sẽ không bị làm hỏng sao?"
Mấy người Lý Lệ đứng bên cạnh thảo luận về đề tài này.
Doanh trại lân này phái người đi ra tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng có hơn một trăm người, hơn một trăm người một ngày ba bữa gì đó vẫn có rất nhiều bữa ăn chứ?
"Các người chắc cũng không biết, không gian của trại trưởng có thể bảo quản đồ tươi, thức ăn bỏ vào có dạng gì, lấy ra vẫn là dạng đó."
Chu Khải Duệ xếp hàng phía sau mấy người nói, đây đã không còn là bí mật gì nữa, rất nhiều người trong doanh trại đều biết.
"Trách không được, tôi nói hộp bento này cầm trong tay sao vẫn ấm áp."
Trương Thiệu Nguyên đồng hành đã nhận xong bữa trưa, mỗi một phần cơm trưa đều đặt trong hộp bento dùng một lần, nghe nói thu thập hộp bento dùng một lần cũng là một trong những nhiệm vụ được giao cho trung tâm nhiệm vụ trong doanh trại hai ngày trước.
Hộp bento sản xuất trước tận thế đã không còn người cần nữa, cũng chính ở doanh trại thành phố Thanh mới có chỗ hữu dụng, sự thật chứng minh xuất hành bên ngoài cũng rất thuận tiện.
Mà bên trong một căn nhà gỗ phía trước, Lý Ngôn Hề, Lê Hiểu Tình, Trương Đào cùng Phục Đình Du đang ngồi ở bàn gỗ ăn cơm trưa.
Cố Dao thì từ trong toilet đi ra, cao hứng nói: "Nước đã đặt xong, lát nữa mọi người ăn xong có thể đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi."
"Đừng bận rộn, mau đến ăn cơm."
Lý Ngôn Hề thúc giục nói.
"Cố Dao đi đâu cũng là quản gia nhỏ ở nhà."
Lê Hiểu Tình cắn một miếng bắp cải giòn tan, hài lòng nói.
Cô ấy là nhân viên y tế duy nhất đi theo, trong khoảng thời gian gân đây người bị thương của doanh trại đã giảm đi rất nhiều, đại khái cũng bởi vì tang thi xung quanh doanh trại cùng với tang thi ở huyện thành đều giảm bớt, cho nên khi Lý Ngôn He đề cập đến việc can một dị năng giả hệ chữa trị, cô ấy lập tức tự mình ra trận.
"Ha ha, em muốn mọi người tùy thời đều có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà."
Cố Dao cũng ngôi xuống nói.
Trương Đào ở một bên cũng cười cười, đưa cho Cố Dao một đôi đũa.
"Chỉ cần có đồ ăn, Tiểu Vũ Gia ở đâu cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp."
Bởi vì biết mấy người này đều sẽ không mơ ước món ngon của nó, lần này Tiểu Vũ Gia lựa chọn cùng mấy người ngồi trên bàn ăn, giờ phút này nó đang ôm một miếng thịt bò tương hài lòng gặm.
"Nhà gỗ này rất dễ sử dụng, chỉ là không biết năng lượng mặt trời có đủ cho mọi người dùng hay không.'
Lý Ngôn Hề nói, nhà gỗ ở trong ba lô của cô chưa thể chạy năng lượng điện mặt trời, hôm qua mấy thợ điện vì để cho mọi người hôm nay có thể dùng điện trước tiên, cũng đã hao tổn một phen khổ tâm, ở trong mỗi phòng đều lắp đầy pin điện.
"Không có việc gì, bình thường lúc huấn luyện tất cả mọi người đều quen phơi nắng."
Phục Đình Du nói, cho dù là điện không đủ dùng, cũng tốt hơn nhiều so với phơi nắng bên ngoài.
Sự thật chứng minh, hiệu quả phát điện của những tấm pin mặt trời này kinh người, mỗi nhà gỗ đều có thể mở đến mức tối đa, mà những chiếc xe buýt được cải tiến xung quanh cũng đều được lắp đặt tấm pin mặt trời, như vậy trong quá trình di chuyển thì cho dù trong xe có mở điều hòa, cũng sẽ không hao phí một lượng lớn xăng.
Lý Ngôn Hề thấy ánh mặt trời mãnh liệt, vì thế dứt khoát đem nhà gỗ dư thừa cùng xe buýt trong ba lô đêu cùng nhau lấy ra, để cho tấm pin mặt trời phía trên chúng có thể hấp thu đủ năng lượng rồi chuyển hóa thành điện.