Chương 423: Hiểu rõ
Chương 423: Hiểu rõChương 423: Hiểu rõ
Âu Nhạc vui sướng đi sau Lý Ngôn Hề.
Khu nuôi động vật phía sau trang trại được mở rộng thêm chút, bây giờ Tiết Đại Giang gọi đó là chuồng thú nhỏ.
Những con vật đang chạy tán loạn trong chuồng thú vừa thấy Lý Ngôn Hề đứng bên ngoài hàng rào là im re ngay, quay về khu vực của mình.
Miệng Âu Nhạc há hốc ra.
Những gì Tiết Đại Giang kể quả thật rất đúng! Những con vật này thật sự nghe lời trưởng trại, thật kỳ diệu!
Lý Ngôn Hề nghe Tô Tiểu Vân báo cáo là có mấy con gà rừng khó khăn lắm mới đẻ trứng bị heo rừng đào mất, nên cô mới dẫn Tiểu Vũ Gia đến đây.
Lý Ngôn Hề chỉ đứng im ngoài hàng rào quan sát hai phút rồi chuẩn bị ra về, con chim hồng nhảy lên vai cô cũng nhìn chằm chằm vào đám động vật trong chuồng.
"Trưởng trại Lý?"
Âu Nhạc thử gọi.
"Không sao đâu, chúng tôi trở vê thôi, những thứ này ai cũng có phần, cậu giúp tôi phát cho mọi người nhé."
Lý Ngôn Hề mỉm cười, rồi đưa cho Âu Nhạc một gói đồ.
Bên trong là một số món ăn được bán tại cửa hàng, khá phổ biến. Cô luôn mua vài thứ cho mọi người mỗi lần ghé qua.
"Tôi thay mặt mọi người cảm ơn trưởng trại."
Âu Nhạc trước đây là người giàu có, nhưng giờ đây sau khi trải qua tận thế, anh ta đã hiểu thức ăn quan trọng như thế nào, một gói đồ ăn kiểu này chắc bằng nửa năm lương hiện tại của anh ta...
Quả thực dù thời đại nào, làm việc cho nhà nước vẫn có phúc lợi lớn nhất.
Rời trang trại, Lý Ngôn Hề tiếp tục đi bộ, cô quan sát tỉ mỉ mọi thay đổi trong trại.
Đường phố sạch sẽ, không gian xanh trước đây giờ đã được Lâm Hải cải tạo thành những điểm nghỉ mát che nắng cho người đi đường.
Các điểm nghỉ giống nhau về kích cỡ và màu sắc, trông rất đồng bộ đẹp mắt.
Cô nhớ lại trại Nam Thành chật chội đông đúc kiếp trước, cảm giác thành tựu lại dâng trào. Cô từng chơi nhiêu game mô phỏng kinh doanh, nhưng chưa bao giờ có cảm giác thực tế đến thế...
Thật ra công nghệ của Cam Lâm làm rất tốt, nếu áp dụng trong các lĩnh vực khác, chắc chắn sẽ rất có ích cho sự phát triển xã hội.
Không xa, phía sau bệnh viện trại, robot xây dựng vẫn miệt mài dựng thêm tòa nhà mà cô đã phê duyệt, dùng làm khu điều trị cho bệnh viện, bây giờ bệnh viện quá nhỏ, thường xuyên phải để bệnh nhân nằm ngay trên hành lang.
Lý Ngôn Hề tiếp tục đi tới, không quay về tòa nhà hành chính cho đến khi người qua lại trong trại bắt đầu đông dần.
"Chào buổi sáng, trưởng trại."
Hạ Tuyết Nhi và Vương Mẫn Chi cũng đến sớm, thấy Lý Ngôn Ha bước vào liền chào hỏi. "Chào buổi sáng."
Lý Ngôn Hề cũng mỉm cười gật đầu.
"À trưởng trại, đoàn trưởng Phục đã ở trên phòng làm việc từ nãy giờ rồi đấy."
Vương Mẫn Chỉ nói.
"Đoàn trưởng Phục?"
Lý Ngôn He hơi ngạc nhiên, hôm nay Phục Đình Du không phải cũng nghỉ sao?
Từ khi Tiểu Vũ Gia cứu họ về tới giờ, ngày hôm sau Phục Đình Du đã xin nghỉ 3 ngày, mà hôm nay mới là ngày thứ 2.
Lý Ngôn Hề nghĩ anh thực sự mệt mỏi, bấy lâu nay Phục Đình Du chưa từng thực sự nghỉ ngơi, nên cô cũng không hỏi thêm gì, để anh nghỉ thêm vài ngày.
Sao ngày thứ 2 đã đến làm rồi?
Lý Ngôn Hề suy nghĩ, thang máy đã tới tâng văn phòng. Có lẽ vì cô thức dậy sớm nhất, khi cô đẩy cửa bước vào, cả tòa văn phòng rộng lớn chỉ có mình Phục Đình Du.
Anh mặc đồng phục, đứng trước cửa sổ vách kính, chăm chú nhìn mặt trời mọc lên rực rỡ.
"Chào buổi sáng, hôm nay không phải ngày nghỉ của anh sao? Sao đến sớm thế?"
Giọng nói của Lý Ngôn Hề với mọi người luôn nhu hòa, khuôn mặt nghiêm nghị và căng cứng của người đàn ông đột nhiên trở nên ôn nhu.
Phục Đình Du nhìn Lý Ngôn Hề tiến lại gân, không kìm được mỉm cười:
"Nghỉ cũng nhàm chán, qua thăm... em... mọi người một chút."
Lý Ngôn He cười khẽ, ai lại đi nghỉ ngơi ở văn phòng chứ?
"Phục Anh và mấy người khác đang ở trong thang máy rồi đấy, anh có thể cùng họ lên mà."
Lý Ngôn Hề xếp đống giấy tờ trên bàn, cô cảm nhận được mấy người trong thang máy, theo số lượng thì có lẽ là Phục Anh, Lạc Thời Vũ...
"Ngôn Hề."
"Sao?"
Giọng Phục Đình Du vang lên phía trước, Lý Ngôn He ngẩng đầu, khó hiểu nhìn anh.
"Em có bao giờ nghĩ về một vấn đề này chưa."
Phục Đình Du lại hỏi.
"Vấn đề gì?"
Lý Ngôn Hề cảm thấy Phục Đình Du hôm nay hơi kỳ lạ.
"Không có gì...
Phục Đình Du vẫn không hỏi thẳng ra được, vì anh biết, lúc này rất có thể camera đang hướng về phía hai người...
Đêm Tiểu Vũ Gia cứu mọi người, sau cơn đau đầu dữ dội và cảm giác cơ thể phản kháng mãnh liệt, anh bỗng chốc hiểu mình đang ở đâu.
Mặc dù không rõ Cam Lâm đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngoài việc cảm thấy bản thân trước đây tưởng mình đã du hành thời gian thật buồn cười, anh cũng không dám thể hiện bất kì điều gì bất thường.
Vì vậy, sáng hôm sau anh đã xin nghỉ với mọi người, để dành thời gian suy ngẫm lại những chuyện đã xay ra ở hai thế giới.
Lý Ngôn Hề tưởng Phục Đình Du có chuyện quan trọng muốn nói, không ngờ anh lại ngưng bặt.
"Gì thế."
Trong tổ chim, Tiểu Vũ Gia cũng lẩm bẩm một câu.
"Để lần sau nói."
Phục Đình Du tiến lên gần chỗ nghỉ ngơi, lấy một tờ báo Thanh Thị lướt qua.
Anh là một trong những nhà đầu tư của bộ phim, cũng là nam chính do đoàn làm phim sắp xếp, giờ thế giới này rõ ràng vẫn đang tiếp diễn, nếu anh lộ ra điều gì đó thì cả bản thân và mọi người ở đây đều không có lợi.
"Anh trai à, sao anh không ăn sáng mà chạy ra đây vậy? Chẳng lẽ là tìm Ngôn Ha sao?"
Giọng đùa cợt của Phục Anh vang lên từ ngoài cửa, có vẻ cô ấy cũng hay tin có người tới văn phòng từ lúc sớm từ quầy lễ tân.
"Anh có ăn sáng cùng các đội viên ở nhà ăn rồi, em dậy trễ thôi."
Phục Đình Du đặt báo xuống nhìn Phục Anh, ở bên ngoài anh và Phục Anh không hề thân thiết, có lẽ do anh quá khắt khe, nhiều lúc Phục Anh gặp anh ở nhà cũng chỉ gật đầu, gọi thẳng tên anh.
Anh trai?
Chưa bao giờ cô nhóc gọi anh thân mật như vậy.
"Không phải nghỉ 3 ngày sao? Đã nhàm chán rồi à?"
Giọng Lạc Thời Vũ cũng rất tự nhiên, như thể hai người là bạn thân từ lâu vậy.